Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Tìm Đến Tận Cửa


trước sau



Hạ Mễ Chúc bị người bên cạnh nhìn chằm chằm với ánh mắt kỳ dị, bất đắc dĩ phải lên tiếng: "Cậu không cần nhìn tôi vậy đâu."
Giang Tấn lại lắc đầu.
"Tiểu Chúc Chúc này, cậu không biết hôm nay mình đẹp trai thế nào đâu."
Hạ Mễ Chúc gãi gãi cái mũi, ngại ngùng quay mặt đi.
"Lần sau cứ bị khiêu khích như vậy, cậu cứ giống như hôm nay đi, nói cho họ nghẹn họng luôn."
Chưa nói Giang Tấn đã không thích hai người vừa tới kia, đối phương rõ ràng biết nguyên nhân tại sao Hạ Mễ Chúc không vào tập, vậy mà còn nói xuyên nói tạp, hắn lại càng không ưa hơn.

Vốn nghĩ Hạ Mễ Chúc sẽ bị chèn ép, ai ngờ cậu lại lội ngược dòng.

Không chỉ hai người kia mà những người xung quanh cũng bị lời nói của cậu làm cho trố mắt.
Chỉ là...
"Chỉ là cậu tiết lộ về a Thụy như vậy có được không?"
Giang Tấn hơi sầu lo hỏi.
"Không sao."
Hạ Mễ Chúc lắc đầu, nói tiếp: "Chỉ cần là chuyện liên quan đến ngài ấy, nhất định sẽ không giữ được lâu."

Vậy thì mang ra đả kích người khác cũng thuận tiện đi.
Mà cậu lại không có nói sai, Hạ Mễ Thụy thật sự là vốn liếng của cậu.

Cho dù sau này Lộ tướng có thể hiện sự yêu thích đối với cậu nhiều cỡ nào, cũng không bằng một Hạ Mễ Thụy.
Chỉ cần con của ngài ấy đều là do cậu sinh ra, ai cũng không thể lung lay địa vị của cậu.1
Tuy lời hôm nay cậu nói có phần quá mức kiêu ngạo, người không ghét không thích có khi sẽ chuyển qua ghét cậu, người không thích lại càng ghét hơn.

Thế nhưng Hạ Mễ Chúc không có hối hận vì đã nói như vậy.

Cậu sẽ không nhượng tiên sinh ra, cũng không muốn để người ta ảnh hưởng đến tâm tình của mình nữa.
Sự tự tin của cậu cũng là một loại khẳng định cho mối quan hệ nhìn như vững chắc thực chất lại mong manh giữa cậu và Lộ Nguyên Hầu.
"Xem ra vẫn là nên nhìn nhận lại vị Beta - Bạn đời hợp pháp này của Lộ tướng rồi."
Giang Minh đứng bên cạnh Khúc Ninh, nhìn bóng lưng đang xa dần của hai người Chúc - Tấn mà cảm thán.
Khúc Ninh ánh mắt đăm chiêu, cũng không biết là đang nghĩ gì mà không có đáp lời hắn.
Đến khi hai người Hạ Mễ Chúc khuất bóng, Giang Minh không lại đinh đứng đây muốn trở về thì lại nghe Khúc Ninh nói: "Đó không phải em trai cùng cha khác mẹ của anh sao?"
Giang Minh vừa nghe đã biết cậu ta nói ai.
"Đúng thì sao?"
Hắn không lộ biểu tình gì mà hỏi lại.
Khúc Ninh nhìn hắn một cái thật sâu.

Ở lúc Giang Minh nghĩ cậu ta sẽ tiếp tục nói gì, Khúc Ninh lại quay lưng bỏ đi.
Một mình Giang Minh đứng đó, sắc mặt trầm trầm nhìn xa xăm.
...
"Nói thật nha đại gia, tiểu hoàng tử của Hạ quốc cũng đuổi đến đây rồi, ngài không muốn cân nhắc chút sao?"
Đường Liêm cười ngã ngớn mồm mép thiếu đánh nói.
Mà lời này có mấy phần là thật tâm muốn hỏi cũng chỉ có mình hắn biết, bản thân Lộ Nguyên Hầu lại chẳng thèm để ý.
"Chỉ là không ngờ họ lại tự tin vào tiểu hoàng tử như vậy, chủ động bỏ qua một cái lợi thế có thể chèn ép chúng ta một chút gì đó, chỉ để đổi lấy hai suất tại học viện quân đội."
Đường Liêm cũng không trông mong đại gia của hắn sẽ trả lời, đứng đắn lên mà nói tiếp.
Hắn không biết Lộ Nguyên Hầu nghĩ gì, nhưng việc một Omega cấp S tự tin về bản thân cũng không phải là điều khó hiểu.

Mà sự cám dỗ của một Omega cấp S đối với mỗi một Alpha là điều đương nhiên thôi, Hạ quốc có tự tin cũng là bình thường.

Chỉ là cái phần đương nhiên này nó không có dính líu nhiều đến đối tượng mà họ nhắm đến thôi.
"Mà đại gia này, ngài có nghĩ lão gia cũng có ý này không?"
Hắn nhớ đến cái gì, cẩn thận hỏi người đàn ông đang lật xem tài liệu trước mặt.
Ý gì thì không cần nói quá rõ ràng Đường Liêm chắc hẳn Lộ Nguyên Hầu cũng sẽ hiểu.
"Điều tra vụ kia thế nào rồi?"
Lộ Nguyên Hầu lại không theo suy nghĩ của hắn, hỏi sang chuyện khác.
Đường Liêm bĩu môi, có điều vẫn là trả lời: "Chắc là sợ ngài nắm thót, một năm nay bọn chúng hoạt động ít hơn nhiều."
Ý tứ là rất khó lần theo, kẻ sau màn kia lại càng

thêm thận trọng.
"Chỉ là ngài ở ngoài ánh sáng phái ra nhiều lực lượng như vậy, cũng là một cái ngụy trang cho tôi ở trong tối điều tra.

Hiện tại có thể đảm bảo được một chuyện.

Kẻ sau màn rất sợ ngài.

Hắn càng thận trọng càng chứng tỏ hắn là người của Tây quốc chúng ta."
Đường Liêm nói tuy có chút cũng như không nói, thế nhưng ý nghĩa trong đó chỉ có người hiểu rõ vấn đề này mới biết nó quan trọng cỡ nào.
Lộ Nguyên Hầu ừm một tiếng xem như đã biết, cũng không tránh hắn làm việc chậm chạp.
"Đúng rồi đại gia, bạn học bên cạnh đại tẩu có mối quan hệ không được bình thường với cận vệ của tiểu hoàng tử Hạ quốc kia.

Có cần điều tra cặn kẽ không?"
Đường Liêm mém chút là quên chuyện này, lập tức nói.
Hắn không ngờ trong vô hình lại có liên quan lớn như vậy.
"Tra đi."
...
Hạ Mễ Chúc đã ngờ ngợ về thái độ của Giang Tấn đối với Giang Minh - Alpha bên cạnh Omega kia.

Thế nhưng ban đầu cậu lại nghĩ là do mình, hiện tại mới biết là không phải.
Tựa như lúc này...
Giang Tấn sụ mặt nghiêm túc nghe giảng, khí áp quanh thân lại tỏa ra ngùn ngụt.

Nguyên nhân chỉ vì tên Alpha mới chuyển đến đang ngồi bên cạnh.

Giang Minh thật sự chỉ là ngồi bên cạnh mà thôi, thế nhưng biểu tình cười cợt của hắn lại khiến Giang Tấn khó chịu.
Hắn không rõ anh ta là muốn làm cái gì mà cứ phải bám riết lấy mình.

Tựa như Hạ Mễ Chúc nghĩ hắn là vì cậu mới có sắc mặt xấu với Giang Minh, Giang Tấn mới đầu cũng cho rằng Giang Minh là vì Omega kia mới tiếp cận hai người họ, thực chất là nhằm vào Hạ Mễ Chúc.

Nhưng một lần hai lần, Giang Tấn buộc lòng phải nghĩ lại.
Nhưng càng nghĩ hắn càng cảm thấy không hợp lý, cũng càng thêm khó chịu.
"Cậu đi trước đi."
Giang Tấn chịu đựng hai ngày, quyết định không muốn kéo dài tình huống này thêm nữa.

Chưa nói bạn học đã muốn bổ não ra hàng tá câu chuyện tình yêu giữa hai Alpha đầy cẩu huyết, Giang Tấn bản thân thật sự rất bực bội, không muốn lại kỳ cưa với Giang Minh nữa.
Hạ Mễ Chúc nhìn đến nhìn đi giữa hai người, cuối cùng cũng nhận mệnh mà đi trước đến lớp học kế tiếp, để lại hai người ở đó giương cung bạt kiếm như sắp đánh nhau đến nơi.
Hình ảnh có phần tương ái tương sát mười phần bát quái này không ngừng bốc lên.
"Đi theo tôi."
Giang Tấn nhức cả đầu bỏ lại một câu, dẫn trước quẹo sang một con đường không phải là dẫn đến lớp học, là mà phía sau dãy phòng học vắng bóng người.
Rất thích hợp cho người ta ẩu đả đánh nhau.
Giang Minh cười cười thản nhiên đi theo.
Bên kia thì Hạ Mễ Chúc lại đụng độ Khúc Ninh...
Cậu nhìn người ăn mặc chẳng khác gì mình nhưng lại toát ra một vẻ đẹp chỉ thuộc về Omega cao cấp, thản nhiên đứng đó không chút nào làm dáng mà vẫn có thể thu hút mọi ánh nhìn thì không hiểu được thở dài một cái.
Nếu có thể, cậu chẳng muốn có dính líu gì đến một Omega cả.

Những sinh vật sinh ra đã chiếm hết sự chú ý.

So với Khúc Ninh, em gái cậu mới là người khiến cho cậu nhận rõ được sự ưu ái trời sinh đó..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện