Dưới tán cây bạch dương phía trước lớp học, Hạ Mễ Chúc đứng dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn tán lá nhẹ nhàng đong đưa, bên tai nghe phong cách nói chuyện có phần quen thuộc có phần khó hiểu.
"Tôi là một Omega cấp S, cậu biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Hạ Mễ Chúc mơn man nghĩ...!Ý nghĩa gì thì cậu không rõ lắm, chỉ là cậu đã nhận ra cái phần quen thuộc kia là do đâu.
Thì ra mỗi Omega tiếp cận tiên sinh nhà cậu đều thích lôi cái cấp bậc cao cao tại thượng, xa đến mức cậu không thể nào với tới kia ra để lè cậu.
Vậy nên cậu không nhịn được nhếch lên khóe môi.
Khúc Ninh không hiểu lại khó chịu vì nụ cười không rõ ý vị của Beta tốt số này, nhưng cậu không muốn lãng phí chút thời gian ít ỏi nên nói tiếp: "Chưa nói độ xứng đôi của tôi và Lộ tướng, chỉ riêng việc trên mảnh đại lục này có thể kiếm ra một bạn đời tương đương, lại có thể sinh ra đời sau càng thêm mạnh mẽ hơn, tôi nghĩ cậu cũng hiểu khó có người chịu nổi sự cám giỗ này."
"Thì sao?"
Khúc Ninh cảm xúc chưa tan đã bị lời này chặn ngang, nhíu mày nhìn Hạ Mễ Chúc vẫn đang ngẩng đầu nhìn tán cây đong đưa.
Hạ Mễ Chúc nhận ra ánh mắt của cậu ta, cậu cúi đầu nhìn thẳng vào Khúc Ninh, lập lại lần nữa: "Thì sao?"1
Khúc Ninh lại im lặng không nói mà chỉ nhìn Hạ Mễ Chúc.
Hạ Mễ Chúc không có thời gian dài dòng với cậu ta, phủi phủi chiếc lá rơi trên vai áo quân trang, điềm nhiên nói: "Chuyện này cậu nên đi nói với Lộ tướng."
Nói xong cũng không thèm quan tâm Khúc Ninh nữa mà quay đầu rời đi.
"Tôi có thể không chối bỏ cậu như những người khác.
Chỉ cần cậu thức thời, cậu vẫn là một vị phu nhân bên cạnh ngài ấy."1
Khúc Ninh nghiêm túc thẳng thắng nói.
Nếu không phải thái độ tựa như ban ơn kia, có khi nó đã thật khiến người cảm động chết mất.
Hạ Mễ Chúc quái lạ mà quay đầu nhìn cậu ta.
"Con của cậu vẫn là con của cậu.
Nó còn có thể có thêm một người ba, có thể làm đại thiếu gia người người ao ước..."
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Hạ Mễ Chúc khó chịu cắt ngang lời cậu ta, không kiên nhẫn hỏi luôn.
"Thay vì cứ phải tin tưởng vào một tương lai mù mịt không biết lúc nào sẽ bị đá đi, chỉ cần tôi tới được với Lộ tướng, tôi vẫn có thể cho cậu một vị trí bên cạnh ngài ấy."
Khúc Ninh tự tin nói.
"Ồ...!Ý cậu là..."
Hạ Mễ Chúc lại cười cười khi nghe xong lời của Khúc Ninh, ở lúc Khúc Ninh nghĩ muốn nói thêm gì thì cậu đã nói tiếp: "Ý cậu là tôi nên cảm thấy may mắn và biết ơn khi được một Omega độ lượng như cậu khoan dung cho?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Khúc Nính nhíu mày hỏi lại.
Trong suy nghĩ của cậu, không có Omega nào có thể chấp nhập chia sẽ lãnh thổ của mình cho người khác.
Nhưng Beta như Hạ Mễ Chúc thì cậu vẫn có thể chấp nhận được.
Này không phải là may mắn sao.1
Bởi vì trong lòng Khúc Ninh luôn nghĩ, Lộ Nguyên Hầu nhất định sẽ không cả đời sống chung với một Beta.1
Chỉ cần là như vậy, ngày Hạ Mễ Chúc bị đá đít đi là không xa.
Hơn nữa Khúc Ninh cảm thấy hành vi kết hôn cùng một Beta chỉ vì đứa nhỏ là không hợp lý.
Với địa vị và thân phận của Lộ tướng, chỉ cần cướp đứa bé về là được, cùng lắm cho Hạ Mễ Chúc một cái hứa hẹn làm thiếp thất, vậy cũng chẳng có gì khó cả.
Nhưng hiện tại trên giấy tờ hai người đã là bạn đời hợp pháp rồi Khúc Ninh cũng không muốn nghĩ nguyên nhân tại sao nữa.
Chỉ cần cậu có thể đạt được ưa thích của Lộ Nguyên Hầu, muốn đổi cái thông tin trên giấy kia là chuyện rất đơn giản.
"Chỉ vì cậu có thân phận có bối cảnh có vốn liếng mà bất cứ Alpha nào cũng thích nên mới trở nên kiêu ngạo như thế sao?"
Hạ Mễ Chúc thản nhiên nhìn Khúc Ninh, trong mắt không có chút gợn sóng nào đáng nói.
Thật sự mà nói, Hạ Mễ Chúc lúc này đã nghĩ thông rồi, dù trong lòng có tự ti nhưng vốn dĩ cậu đã cam chịu cái gọi là số phận, sao phải tự dày vò mình mãi chứ.
"Bạn học Omega cấp S này..."
Hạ Mễ Chúc lớn giọng nhất mạnh mấy chữ "Omega cấp S", giống như sợ người ta không nghe thấy mà thu hút một đám người đang ngóng trông về nơi