Đối với bộ dáng điềm đạm yếu ớt thuần túy đặc trưng Omega của Khúc Ninh, đáy lòng cậu chỉ có khinh thường đến cực hạng.
Ở nhà bởi vì một em gái là Omega, cậu tàn nhẫn bị đá ra ngoài, bị vứt bỏ cậu cũng chịu.
Hiện tại còn muốn tới một Omega, muốn cướp con của cậu là chuyện gì chứ??
Nhẫn cũng nhẫn không được nữa.1
Cậu cảm thấy dù hôm nay cậu có bị kỷ luật cũng sẽ đánh cho Khúc Ninh nhận thức rõ được tại sao hoa lại có màu hồng.1
"Đợi cậu có được đứa con của riêng mình rồi, cậu sẽ chứa chấp một đứa nhỏ không phải do mình xin ra hay sao!!?"
"Nói đi chứ!! Có sao!? Có sao???"
Tiếng quát hỏi đầy phẫn nộ của Hạ Mễ Chúc như nổ tung, khiến xung quanh bất chợt im lặng dị thường.
Bản thân là người chịu đựng sự chất vấn của Hạ Mễ Chúc, Khúc Ninh sắc mặt tái nhợt đi, mặt như không còn giọt máu.
"Đồ khốn kiếp!!"
Hạ Mễ Chúc như đến cực hạn, hai tay dùng lực đập mạnh vào người Khúc Ninh, đập cho cậu ta ngã xuống đất, tựa như người mất hồn mà ngồi đó.
Bộ dạng kiêu ngọa vốn có mất sạch.1
"Vì tư lợi của cậu mà khiến một đứa trẻ chịu tổn thương, thứ chó chết cậu còn tự hào như vây.
Cậu lấy cái quyền gì hả??"
Hạ Mễ Chúc tức đến phát khóc, môi bặm vào nhau đến mức khiến nó đỏ bừng lên.
Mắt cậu long xồng xộc nhìn chằm chằm Omega kiêu ngạo hiện tại chật vật ngồi dưới đất, giận dữ hóa thành cười khinh bỉ, đồng thời còn có xót xa.
Nếu cậu có thể mạnh mẽ hơn, sao sẽ để cho đứa nhỏ bị tổn thương rồi mới đi khắc phục hậu quả chứ...!Khúc Ninh đáng giận, cậu còn hận chính mình yếu đuối hơn.
Cậu đáng ra nên xấu xa hơn mới phải...
"Cho dù là cậu dùng cái thủ đoạn nào để quyến rũ đàn ông thì cũng không nên...!Không nên đánh chủ ý lên người một đứa nhỏ..."1
Móng tay bấm vào thịt đau nhói nhưng Hạ Mễ Chúc tựa như không cảm thấy được: "Thứ người sống trong hạnh phúc mà lớn lên như cậu làm gì biết được.
Mệt tôi còn nghĩ cậu hơn Diêm Tố Nhữ, ít nhất đầu óc cũng thấu tình đạt lý hơn.
Nhưng không...!Địa vị hơn người chỉ khiến cậu so với cậu ta còn suy đồi hơn."1
"Cậu đạp lên con người khác để có được địa vị của mình.
Cậu không sợ tương lai con của cậu cũng bị người ta đạp lên để thượng vị, tựa như cậu ngày hôm nay làm ra sao!!?"
"Khúc Ninh, cậu tệ hại đến mức khiến người giận sôi lên a..."
Máu từ lòng bàn tay Hạ Mễ Chúc nhiễu xuống đất, chọc cho ai đó đang đứng yên theo dõi trong đám người nhíu mày, cuối cùng cũng động thân.
"Buông ra."
Lộ Nguyên Hầu xuyên qua đám người đi tới, một phát bắt lấy tay cậu, giọng điệu cứng rắn nhưng không mất ôn nhu mà ra lệnh cho tiểu Beta thả lỏng những ngón tay.
Hạ Mễ Chúc đang nóng đầu bị sự xuất hiện của hắn làm cho cứng người một chút, sau đó là ủy khuất hiện lên trong đáy mắt đang tràn ngập giận dữ.
Nhưng cậu vẫn là ngoan ngoãn buông tay ra.
Mà nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu rồi, Hạ Mễ Chúc mới nhớ đứa nhỏ bị mình nóng đầu bỏ rơi mất.
Cậu vội bắt lấy tay áo hắn, run run hỏi: "A Thụy sao rồi..."
"Có bác sĩ Mạc lo rồi, em đừng lo."
Tuy Lộ Nguyên Hầu nói vậy nhưng Hạ Mễ Chúc vẫn bổ não ra vài thứ không tốt: "Có thể bị chứng rối loạn tin tức tố hay không..."
"Không đâu."
Lộ Nguyên Hầu bất đắc dĩ, dù không biết tình hình thực tế những vẫn trước tiên dỗ dành tiểu Beta trước.
"Đều là do cậu!!"
Hạ Mễ Chúc cơn giận chưa tan lại bị lo lắng cho đứa con chọc nổ trở lại, chỉ vào Khúc Ninh đang được Giang Minh đỡ lên.
Khúc Ninh bị quát run bắn lên, theo bản năng rút vào lòng Giang Minh, cái người mà cậu ta khinh thường không thèm thân cận.
Một bộ né tránh như vậy càng chọc cho Hạ Mễ Chúc điên lên, chỉ vào Khúc Ninh mắng đến chẳng khác nào một người phụ nữ chanh chua.
"Tự cho là đúng!! Thứ Omega xấu xa!"1
"Nếu con tôi mà có chuyện, tôi không tha cho cậu đâu!!!"
"Mặc kệ cho cậu có cái thân phận gì, Hạ Mễ Chúc tôi chẳng có gì cả nhưng vẫn có thể khiến cậu hối hận vì những chuyện đã làm!!"1
"Thứ xấu xa!!"
Hạ Mễ Chúc nếu không phải bị Lộ Nguyên Hầu giữ, có lẽ đã nhào đến đánh người rồi.
Khúc Ninh bị mắng, bị những lời Hạ Mễ Chúc dọa đến run rẩy mà càng rút