Việc ngày hôm nay không chút chậm trễ mà được chia sẽ trên mạng trường.
Không chỉ vậy, một số nơi nào đó trên mảnh đại lục này, ở trong tứ quốc đều như vô ý mà nhận được tin.
Lão quản gia bên người Nguyên Dực vừa nghe đã trước tiên để người chú ý tình huống của Hạ Mễ Thụy rồi mới đi tìm bệ hạ nhà mình báo tin.
Việc liên quan đến tiểu hoàng tôn, bệ hạ đương nhiên là muốn biết rồi.
...
Mà tại Hạ quốc bên kia, Vương Hậu của Hạ quốc, mẹ của Khúc Ninh nhận được tin thì lập tức nghĩ muốn ép nhẹm chuyện này xuống, trước tiên không định cho Quốc Vương Hạ quốc, cha của Khúc biết.
Chỉ là làm quốc chủ một nước, sao có thể để cho người khác qua mặt như vậy.
Chuyện nào nên xảy ra đều xảy ra trong khả năng.
...
Người sầu người lo bởi chuyện này, nơi nào đó trong Tây quốc, có người lại vui khi nhìn thấy Khúc Ninh bị ăn quả đắng.
Chỉ là rất nhanh người này đã cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội để rửa sạch mối hận lúc trước.
Trong đầu cô ta nhanh chóng xoay chuyển thật nhiều ý nghĩ, tay lại lập tức tìm cách liên lạc với Khúc Ninh hiện đang hoang mang núp trong phòng lo lắng ủy khuất...
...
Còn có người lại cảm thấy đây là thời cơ có thể lợi dụng mà hoạt động lại sau gần một năm không dám hó hé gì.
...
Đường Liêm đang nằm gác chân trên bàn nhận được tin tức khó lường, lập tức ngồi bật dậy, híp mắt nhìn tin mình vừa nhận được.
...
Hai người họ Nguyên trong quân khu Tây Hoang đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, mỗi người một ý niệm mà tự bàn tính cho mình con đường thích hợp nhất để đi.
...
Nhưng dù là nơi nào, họ đều hiểu sống ngầm khó lường đã muốn nổi lên từ phía Tây.
Rồi sẽ thổi đến đâu, thổi bao xa, đều là vấn đề họ quan tâm.
Hạ Mễ Chúc nhận lại đứa nhỏ trong tay sư phụ mình, đôi mắt đỏ không khóc nhưng rưng rưng ôm bảo bối đã mệt ngủ của mình.
Trên người Hạ Mễ Thụy vẫn còn được bọc bởi áo khoác của Lộ Nguyên Hầu.
Pheromone của phụ mẫu thật sự có thể xoa dịu đứa trẻ đang kinh hách.
Hạ Mễ Chúc lần đầu tiên cảm thấy khổ sở vì mình chỉ là một Beta như vậy.
Trong mười tám năm nay là một Beta, cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày hận sao mình không phải là Omega.
Nếu hôm nay không phải Lộ Nguyên Hầu nhận ra pheromone Omega của Khúc Ninh quanh quẩn trên người đứa nhỏ, sợ rằng cậu sẽ mãi ôm nó, dỗ dành nó nhưng không biết nó đang đau đớn...!Càng nghĩ đáy lòng Hạ Mễ Chúc càng khổ sở.
"Nó không sao đâu."
Mạc Thanh nhìn cậu ôm đứa nhỏ cúi đầu cắn môi, ông sao có thể không biết cậu lại đang tự trách mình chứ.
Ông buộc lòng phải lên tiếng an ủi cậu, nói về tình trạng của Hạ Mễ Thụy.
Nhưng ông lại nói: "Có điều..."
Hai chữ này lập tức kéo trái tim Hạ Mễ Chúc vừa đặt xuống một chút lại bị kéo lên đến tận ổ họng, khẩn trương nhìn ông.
Đôi mắt to lóng lánh nước kia thật sự là muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Mạc Thanh nhận ra mình vừa dọa đứa lớn, ông không nhịn được cười: "Ta đã nói không có gì rồi mà."
Hạ Mễ Chúc lại không có buông lỏng, cậu vừa vỗ lưng đứa nhỏ theo thói quen vừa cẩn thận hỏi: "Có điều gì ạ?"
"Có điều ta phát hiện tiểu Mễ Thụy sinh ra bài xích đối với pheromone của Omega."
Mạc Thanh sợ cậu suy nghĩ bậy bạ lại tự dọa mình mà không chần chừ gì nữa, nói luôn.
"Có vấn đề gì không?"
Lộ Nguyên Hầu ở trong im lặng xảo diệu khống chế tin tức tố của mình bao trùm trên thân hai bảo bối hắn trân quý, nghiêm giọng hỏi Mạc Thanh.
"Vấn đề thì như ta vừa nói, nhưng tốt hay xấu thì còn phải xem thời gian."
Mạc Thanh cảm thấy nói chuyện với Lộ tướng rất thoải mái, hắn có thể nhanh chóng nắm bắt ý tứ ông nói, đỡ mất nhiều thời gian hơn.
"Ý ngài là kỳ phân hóa thứ hai?"
Lộ Nguyên Hầu hơi nhíu mày.
"Cho dù tiểu Mễ Thụy biểu hiện là Alpha, nhưng nó bài xích pheromone của một Omega cấp S..."
Mạc Thanh gật gù, lại nói: "Nói như thế này đi.
Ngài cũng biết pheromone của Omega có tính xoa dịu không chỉ là với Omega, đối với ấu niên cũng vậy.
Omega kia có lẽ là dựa vào điều này mà mới chủ tâm dùng pheromone