Tạp Liệt mỗi ngày đều lén lút dạo hội chợ, bất quá hội chợ rất đông người, hắn còn được hoá trang thay đổi dung mạo, nên không ai có thể nhận ra, người của bộ lạc Phi Hổ cũng chỉ nghĩ là Tạp Liệt và Kyle chờ ở bên ngoài.
Tạp Liệt lấy da thú đổi không ít thứ, Kyle thì hàm súc hơn nhiều.
Đồ vật Kyle đổi được chỉ bằng một phần ba Tạp Liệt, nhưng so với những thú nhân khác trong hội chợ, cũng coi như không ít.
Hội chợ kéo dài hơn một tháng, sau đó các bộ lạc lục tục ly khai.
Trước khi hội chợ hoàn toàn kết thúc, Lục Vinh cũng đã rời khỏi bộ lạc Thiên Nhất.
.....................
Lục Vinh nhìn một xe thu hoạch, không khỏi có chút cao hứng.
"Lão đại, cám ơn ngươi." Phi Vũ nói.
Lục Vinh nhìn Phi Vũ, thản nhiên nói: "Cảm ơn ta? Cảm ơn ta chuyện gì?".
Phi Vũ cười cười: "Làm phiền ngươi chiếu cố bộ lạc Vũ Xà.".
Lục Vinh dùng không ít muối đổi lấy một đống lông chim không đáng giá từ bộ lạc Vũ Xà, Phi Vũ biết Lục Vinh là nể mặt mình, nên không khỏi có chút băn khoăn.
"Cũng không phải ta tận lực chiếu cố, lông chim đó với ta quả thật là có chút tác dụng.".
Phi Vũ cười cười, không nói thêm.
Tạp Liệt hưng phấn kể lại chuyến đi hội chợ của hắn.
"Ta đi khắp nơi trong hội chợ cũng không có ai nhận ra nha." Trong hội chợ có rất nhiều đặc sản đến từ các bộ lạc, nếu không phải Phi Vũ âm thầm nhắc nhở nhiều lần, Tạp Liệt cơ hồ là muốn dọn sạch quầy hàng của người ta.
"Hội chợ có thật nhiều thứ! Chẳng trách tất cả mọi người ai cũng muốn được đi hội chợ." Kyle không nhịn được nói.
Lục Vinh nhìn Kyle, thầm nghĩ: Kyle thoạt nhìn luôn có thái độ lạnh nhạt đối với mọi chuyện, không ngờ hắn cũng hứng thú với hội chợ đến vậy, nói cho cùng cũng chỉ là một thú nhân vị thành niên, yêu thích náo nhiệt.
Dọc đường đi cũng không phải rất thái bình, bọn họ gặp phải mấy con dã thú, còn có mấy du thú đến đánh cướp nữa, nhưng đều bị bọn Phi Vũ đánh lùi.
...............
Lục Vinh về tới doanh địa mới có thể thấy yên lòng.
"Lần này thu hoạch thế nào?" Thẩm Hiên thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lục Vinh liền hỏi.
"Vẫn không có tin tức về sừng Kiếm Xỉ Long." Lục Vinh lắc lắc đầu.
Tại hội chợ hắn cũng cố gắng nghe ngóng tin tức của Kiếm Xỉ Long, nhưng ai nghe nói đến cũng mặt mày biến sắc, lộ ra thần sắc sợ hãi.
"Tuy rằng không hỏi được tung tích sừng Kiếm Xỉ Long, nhưng Lâm Nguyên nói, có thể ngà voi cũng có tác dụng, dù không hoàn toàn giải hết độc tính nhưng cũng đỡ được một phần." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên gật đầu: "Chúng ta vẫn còn thời gian, cứ từ từ nghĩ biện pháp khác, lần này xem ra ngươi kiếm lời không ít".
"Đổi được rất nhiều đồ vật, hiện tại trong tài khoản của ta đã có hơn sáu mươi ngàn vạn.".
Thẩm Hiên nghe vậy, không khỏi lộ vẻ mặt mừng rỡ: "Xem ra hai năm sau chúng ta sẽ có đủ tiền mua phiếu quay về rồi.".
Lục Vinh gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy.".
Mấy người đi theo Lục Vinh trở về đều nhảy nhót vui vẻ, Tạp Liệt hưng phấn khoe với Tân Đạt những chuyện ở hội chợ, làm Tân Đạt chỉ muốn đánh hắn một trận.
Lục Vinh về được mấy ngày thì sinh hoạt của bọn họ lại trở về trạng thái khi xưa.
..................
"Lão đại, lần này đi ra ngoài chúng ta kiếm được không ít. Hay là chúng ta ăn mừng đi!" Tạp Liệt tiến tới trước mặt Lục Vinh.
Lục Vinh liếc hắn: "Ăn mừng? Có cái gì tốt để chúc mừng chứ?".
Tạp Liệt không cho là đúng: "Không thể nói như thế a! Chúng ta đi ra bên ngoài nở mày nở mặt, chẳng phải là nên mở tiệc chúc mừng sao?".
Lục Vinh nhìn Tạp Liệt: "Nói nhiều như vậy, ngươi chỉ là tìm lí do để uống rượu thôi.".
Tạp Liệt xấu hổ cười cười: "Lão đại, ngài nhìn ra rồi sao".
Lục Vinh tức giận: "Ngươi uống nhiều rượu như vậy, còn chưa thấy đủ sao?".
Tạp Liệt buồn bực: "Ta cũng đâu có uống bao nhiêu, mỗi lần chỉ đều nhấp môi một tí thôi mà.".
Lục Vinh tức giận: "Ngươi muốn uống rượu, nằm mơ đi!".
Tạp Liệt bĩu môi: "Không cho thì thôi vậy! Lão đại, nói đến cũng thật kỳ quái, sao ta lại ngửi được trên người ngươi mùi vị của giống cái thế nhỉ? Mà lão đại nhìn giống giống cái ghê! Lúc ở hội chợ còn có rất nhiều thú nhân muốn thú ngươi nữa, lão đại, ngươi thật sự không phải là giống cái sao?".
Tạp Liệt tới trước mặt Lục Vinh, dùng sức ngửi lấy ngửi để.
Lục Vinh thấy Tạp Liệt tới gần, nhất thời tê cả da đầu, một quyền đánh vào mắt Tạp Liệt: "Câm miệng.".
Tạp Liệt oan ức che mắt: "Lão đại, sao ngươi lại đánh ta chứ? Đâu phải chỉ có một mình ta nói như vậy đâu!".
Tạp Liệt vừa nói như thế, gương mặt vốn đã đen thui của Lục Vinh lại càng thêm âm trầm.
Lục Vinh đã sớm biết có người ở sau lưng nghị luận về giới tính của hắn, nhưng ở sau lưng nghị luận là một chuyện, chạy đến trước mặt hắn nói lại là chuyện khác, cái tên Tạp Liệt này thật là ngu ngốc.
"Cút ngay.".
Tạp Liệt oan ức trong lòng, thế nhưng nhìn sắc mặt Lục Vinh cũng không dám nói gì, ảo não ly khai.
.....................
Phi Vũ nhìn Tạp Liệt: "Mắt của ngươi bị sao vậy?".
"Lão đại đánh." Tạp Liệt rầu rĩ.
"Lão đại đánh sao? Chẳng lẽ ngươi lén uống rượu?" Phi Vũ hỏi.
"Đâu có đâu, ta chỉ nói lão đại giống giống cái, vậy mà hắn lại nổi giận.".
Phi Vũ quay đầu nhìn Tạp Liệt, khá là cạn lời: "Đang yên đang lành ngươi nói với lão đại chuyện này làm gì?".
Tạp Liệt buồn bực gãi đầu: "Chuyện này không thể nói sao? Ta cũng đâu có nói sai đâu? Lão đại nhìn y chang giống cái mà còn không cho người ta nói.".
Phi Vũ: "...".
"Có lần ta còn ngửi được mùi của giống cái trên