Mấy ngày liên tục Tạp Liệt không tìm đến Lục Vinh đòi rượu, mỗi lần nhìn thấy Lục Vinh đều trốn đi thật xa.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Lần này ngươi chơi lớn quá rồi, đem Tạp Liệt doạ sợ.".
Lục Vinh cười cười: "Ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, ai biết hắn bị cái tên Tân Đạt đó ăn luôn đâu, kỳ thực hai tên này cũng rất xứng đôi, Tạp Liệt quá mức ngốc nghếch, dù không phải là thú nhân bị nguyền rủa cũng sẽ không theo đuổi được giống cái, bây giờ không phải rất tốt sao?".
Thẩm Hiên: "..." Lục Vinh thật sự không phải là cố ý sao?.
"Hình như bây giờ Tạp Liệt rất sợ ngươi." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh không thèm để ý: "Sợ ta là phải, làm lão đại thì phải có uy nghiêm, bọn họ sợ ta chứng tỏ là ta rất có uy nghiêm. A Hiên, ngươi nói xem ta có phải là rất uy nghiêm không?".
Thẩm Hiên: "... Ngươi có uy nghiêm, ai cũng không uy nghiêm bằng ngươi.".
Lục Vinh sáp lại nở nụ cười xán lạn, đổi đề tài câu chuyện: "Không nói chuyện này nữa, khí hậu hiện tại nóng quá rồi a!".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy!".
Thẩm Hiên lắc đầu, khí trời nóng như vậy, Lục Thiên có chút không chịu được, chỗ này lại không có máy điều hoà không khí, Thẩm Hiên đành phải lấy quạt quạt cho Lục Thiên tí gió.
Mặc dù không có sừng của Kiếm Xỉ Long, nhưng Thi Lâm Nguyên vẫn dựa vào những thứ thượng vàng hạ cám đổi được ở hội chợ để nghiên cứu ra dược tề giảm bớt độc tính, Lục Thiên hiện tại đã có thể lật người.
Từ khi Lục Thiên biết lật, Lục Vinh liền có một thú vui mới, đặt Lục Thiên nằm sấp lên giường chờ bé dùng hết sức bình sinh để lật lại.
Trò đùa ác của Lục Vinh làm Thẩm Hiên vô cùng cạn lời, hắn quở trách thật nhiều lần mà Lục Vinh cũng chẳng cải thiện.
Mùa hè khí trời nóng bức, nhưng được cái cây cỏ xanh tươi, có rất nhiều quả dại.
Lục Vinh tìm người của bộ lạc Đại Thạch, bảo họ lúc đi săn bắt thì mang chút quả dại về.
Bình thường Lục Vinh sẽ nói chuyện này với Tạp Liệt, dù sao đội săn bắt của bộ lạc Đại Thạch cũng là do Tạp Liệt quản, nhưng mà...
...............
Phi Vũ trêu tức Tạp Liệt: "Sao ngươi lại trốn tránh lão đại rồi?".
Tạp Liệt nhìn ngang nhìn dọc: "Tiểu bạch kiểm bụng dạ hẹp hòi! Hắn ám hại ta.".
Phi Vũ nhìn Tạp Liệt: "Kẻ đè ngươi cũng không phải là lão đại, mà là Tân Đạt, ngươi không nên ghi hận lão đại.".
Tạp Liệt khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Nếu như không phải tại mấy chuyện xấu của Lục Vinh, Tân Đạt làm sao mà đè được hắn, sao trước giờ hắn lại không nhìn ra Tân Đạt lại có loại ý nghĩ này chứ!.
"Kỳ thực, Tân Đạt cũng rất tốt." Phi Vũ nói.
Mặt Tạp Liệt hơi đỏ lên, không vui nói: " Tân Đạt tốt? Hắn tốt ở chỗ nào chứ? Chỉ là một tên ngốc mà thôi.".
Đối với chuyện Tạp Liệt xa lánh mình, Lục Vinh hoàn toàn không để trong lòng, ngược lại có một chuyện làm cho Lục Vinh thập phần bối rối.
Khí trời càng ngày càng nóng, mấy thú nhân trong bộ lạc vốn dĩ đều mặt đồ da thú, hiện tại đều cởi trần, còn có lúc thẳng thắng trần truồng, giữa ban ngày ban mặt mấy tên xúm lại xem to xem nhỏ, làm cho Lục Vinh muốn đau mắt hột.
Lục Vinh thấy chuyện này rất đồi phong bại tục, thế nhưng tại thế giới thú nhân đây là chuyện hết sức bình thường.
Bất đắc dĩ, Lục Vinh đành cho bộ lạc Đại Thạch dùng vải bố khâu thành mấy cái quần, cưỡng chế mỗi thú nhân đều phải mặc.
Phi Vũ nhìn Lục Vinh, muốn nói lại thôi.
Lục Vinh nhìn Phi Vũ: "Ngươi muốn nói cái gì?".
"Lão đại để cả một bộ lạc mặc vải bố a! Đây là tốn kém không ít đâu." Phi Vũ nói.
Lục Vinh lườm một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, vải bố đối với thú nhân là mặc hàng rất xa xỉ. Trong các bộ lạc cũng chỉ có mấy giống cái được dùng, bây giờ Lục Vinh khâu hết thành quần, khiến Phi Vũ cảm thấy có chút phung phí của trời.
"Thứ này mặc rất mát mẻ." Lục Vinh nói.
Phi Vũ gật đầu tán thành: "Này cũng không sai, nhưng mà quá lãng phí.".
Lục Vinh khoát tay: "Không có gì quan trọng đâu.".
Lục Vinh thầm nghĩ: Vải bố của thế giới thú nhân còn rất thô ráp, trên Hải Đào một trăm đồng cũng có thể mua được một đống, bất quá ở nơi này đó chính là bảo vật.
Vải bố Lục Vinh đưa có thể làm dài được tới đầu gối, nhưng sau khi sửa đi sửa lại để làm quần thì bị ngắn đi một đoạn, vải bố còn dư thì bộ lạc Đại Thạch đưa cho mấy giống cái, dù sao Lục Vinh cũng không để ý chút đồ vật đó.
Điều khiến Lục Vinh bất ngờ chính là, hắn tiện tay cho người làm quần, cuối cùng lại thành một kiểu khoe khoang sự giàu có của bộ lạc.
Mấy tộc nhân nếu đi ra ngoài gặp phải bộ lạc Phi Hổ, đều sẽ tận lực phô diễn chiếc quần bố của mình, thú nhân của tộc Phi Hổ ghét cay ghét đắng hành vi lãng phí của Lục Vinh, giống cái thì càng thêm hâm mộ bộ lạc Thỏ thần.
Đến khi Lục Vinh biết chuyện người của bộ lạc Phi Hổ ước ao mấy chiếc quần bố của phe ta, chỉ biết cười khổ.
..................
Lục Vinh nấu đồ trong bếp, Viên Kiệt xoay quanh người hắn, ánh mắt mong đợi.
La Y theo cạnh Viên Kiệt, cực kì chân chó.
"Cho các con nè." Lục Vinh đưa cho Viên Kiệt và La Y mỗi người một chén hoa quả ướp lạnh.
La Y kinh ngạc nhìn mấy tảng băng trong chén: "Lão đại, băng này ở đâu ra vậy?".
"Ta giữ lại từ mùa đông đó." Lục Vinh không chút nghĩ ngợi đáp.
La Y khó hiểu: "Băng của mùa đông có thể trữ đến tận bây giờ sao?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy!".
La Y kinh ngạc nhìn Lục Vinh, nhưng Lục Vinh cũng không giải thích cho bé thêm điều gì.
Một mùa hè nóng nực như vầy, ăn một chén hoa quả ướp lạnh là một sự hưởng thụ không thể nghi ngờ.
La Y cùng Viên Kiệt ngồi ở trước cửa ăn hoa quả ướp lạnh, hấp dẫn không ít người vây xem, Lục Vinh làm thêm một chút nước trái cây ướp lạnh đặt trong bếp, vừa đi một hồi quay lại đã không còn nữa.
Mộc Y uống một hớp nước trái cây, mùi vị chua chua ngọt ngọt làm Mộc Y có chút lưu luyến: "Nước trái cây này uống ngon thật.".
"Đúng là rất ngon, nhưng số lượng không nhiều, lần