Thẩm Hương Vân tức giận về tới khách sạn, tâm tình gần như bị phá hỏng hoàn toàn. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy cực kì không cam tâm.
Quý Hải Anh trở về nhìn thấy Thẩm Hương Vân, nhẫn nại hỏi: "Hương Vân, sự tình thế nào rồi?".
Nghe Quý Hải Anh hỏi, Thẩm Hương Vân không khỏi dâng lên tâm trạng phiền chán, khoảng thời gian này, Quý Hải Anh vẫn luôn thúc giục nàng tìm Thẩm Hiên hỗ trợ, Thẩm Hương Vân bị hối đến buồn bực: "Vẫn không được, hình như hắn cố tình trốn tránh ta.".
Quý Hải Anh nghe vậy, sắc mặt liền trở nên âm trầm: "Ta vốn cho là mang theo ngươi ít nhiều gì cũng có ích, không nghĩ tới chẳng có tác dụng gì, xem ra, vốn dĩ ta không nên hi vọng vào ngươi.".
Thấy Quý Hải Anh trở mặt, Thẩm Hương Vân cắn răng, lòng phiền muộn lợi hại.
"Ta cũng không nghĩ tới Thẩm Hiên lại tuyệt tình như vậy a!". Thẩm Hương Vân thấp giọng oán giận.
"Nếu trước đây ngươi đối xử với Thẩm Hiên tốt hơn một chút, bây giờ cũng sẽ không đến mức một chút nhờ vả cũng không làm được." Quý Hải Anh không vui nói.
Đối với chuyện Thẩm Hương Vân hoán hôn, Quý Hải Anh kỳ thực đã sớm biết, bất quá, Quý Hải Anh chỉ quan tâm đến nhan sắc của Thẩm Hương Vân, không để ý lắm về nhân phẩm của nàng, Quý Hải Anh không ngờ được, một người thân thích không lọt được vào mắt xanh của hắn, lại có thể biến thành đồ đệ của Huống Ly đại sư.
Hiện tại, một câu nói của Thẩm Hiên có thể trực tiếp quyết định tiền đồ của công ty hắn, Quý Hải Anh rất muốn tìm tới Thẩm Hiên để lôi kéo tình cảm, nếu có thể tạo được quan hệ với Huống Ly đại sư thì càng tốt. Nhưng Quý Hải Anh đã điều tra qua, biết Thẩm Hiên và Thẩm Hương Vân quan hệ không quá tốt, sợ chữa lợn lành thành lợn què, nên vẫn luôn án binh bất động.
Thẩm Hương Vân nghe Quý Hải Anh oán giận, càng ngày càng phiền não, nàng đâu biết Thẩm Hiên sẽ có thể lăn lộn tốt như vậy a!
Thẩm Hương Vân nghĩ nghĩ, âm thầm hạ quyết tâm.
..................
"Về rồi sao? Lão già đáng chết kia lại giữ ngươi lại tăng ca à?" Lục Vinh không vui nói.
Thẩm Hiên gật đầu: "Ừm!".
"Lão già kia thật không tử tế." Lục Vinh hừ hừ nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Không có chuyện gì đâu, ta mới không có yếu ớt như vậy, những người khác tăng ca còn về muộn hơn kìa.".
"Hôm nay Thẩm Hương Vân tới tìm ta." Lục Vinh thuận miệng nói.
Thẩm Hiên sửng sốt, sắc mặt âm trầm: "Nàng tìm ngươi làm cái gì?".
Lục Vinh nhún vai: "Đại khái là hối hận rồi đi, ta hiện tại cũng coi như là người có tiền, biết đâu sau này còn có thể giàu có hơn cả Quý Hải Anh, nên nàng có ý muốn vứt bỏ Quý Hải Anh, cùng ta chung sống bên nhau.".
Thẩm Hiên cười cười: "Không có gì kỳ quái nha! Ngươi bây giờ đã ngang hàng với Quý Hải Anh rồi, mà so ra còn có tiền đồ hơn cả hắn, hơn nữa, ngươi trông soái hơn Quý Hải Anh rất nhiều!".
Lục Vinh sờ cằm, đắc chí nói: "Nghe ngươi nói vậy, ta cũng cảm thấy điều kiện hiện tại của mình rất không tồi, chẳng trách Thẩm Hương Vân cứ nhìn chằm chằm vào ta.".
Thẩm Hiên đã nghe Lục Vinh kể về chuyện của tiểu học muội, nên không hề lo lắng tim Lục Vinh sẽ bị Thẩm Hương Vân bắt đi, nhưng mà...
"Nếu Thẩm Hương Vân không đạt được ý nguyện ở chỗ của ngươi, chỉ sợ sẽ lại nghĩ biện pháp khác." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Ngươi thấy nàng sẽ nghĩ được cách gì?".
Thẩm Hiên cười cười: "Ta nghĩ nàng sẽ đem Thẩm Quân và Triệu Như ra.".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng đúng a!". Chính mình không có biện pháp, liền tìm đến cha mẹ ra mặt nha.
Lục Vinh: "Nếu như bọn họ thật sự đến, ngươi...".
"Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu.". Trong quá khứ có lẽ hắn sẽ quan tâm đến ý nghĩ của Thẩm Quân và Triệu Như, nhưng hiện tại, tư tưởng này đã sớm biến mất rồi, đặc biệt là khi biết đối phương không phải cha mẹ ruột của mình, Thẩm Hiên càng không có việc gì phải lo.
...............
Nhận được truyền tin của Thẩm Hương Vân, Triệu Như như muốn ngây ngốc.
"Hương Vân có nhầm lẫn hay không a!" Triệu Như lẩm bẩm.
Thẩm Quân hút thuốc: "Hẳn là không, Hương Vân đã nói đến như vậy, chắc là sự thật.".
"Thẩm Hiên không phải là gien cấp E sao? Làm sao có khả năng thông minh như vậy?".
Thẩm Quân trầm ngâm: "Kỳ thực, nhắc đến ta cũng thấy lạ, tuy rằng hắn là gien cấp E, nhưng tư chất biểu hiện ra ngoài cũng không giống với cấp E lắm, mười mấy tuổi hắn đã làm việc tại khu mỏ, nhưng lại không bị nhiễm chút bệnh nào về phóng xạ, nếu là gien giả cấp E bình thường, sợ là đã sớm đi đời.".
"Mẹ đẻ của hắn đến tột cùng là người như thế nào a!". Triệu Như còn nhớ nữ nhân kia năm đó, đích thực là rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc, xinh đẹp thì có lợi ích gì?.
Nghe nói, người phụ nữ kia là tiểu tam của người khác, sau khi sinh hài tử, liền bị người nhà phu nhân chính thức đuổi cổ, bất quá chuyện này cũng khó trách, nếu nàng sinh hài tử gien cấp A, cấp B thì còn có thể được xem trọng, sinh ra gien cấp E, bị người khác đuổi đi là đương nhiên.
"Ai mà biết chứ, nhưng năm đó Thẩm Ngọc rất thông minh, thi vào học viện cấp S, nghe đâu, nhân tình kia của nàng lai lịch không nhỏ, nhưng dù có lai lịch to lớn hơn nữa cũng vô dụng thôi, người ta là đại gia tộc, làm sao lại chịu thu nhận một nữ nhân xuất thân thấp kém như nàng a!" Thẩm Quân nói.
Triệu Như híp mắt: "Người phụ nữ kia năm đó cho ngươi hai trăm vạn, để ngươi nuôi nấng Thẩm Hiên nên người, ngươi xem có khi nào nàng để lại di vật gì đó cho Thẩm Hiên không?".
"Hẳn là không, không lâu sau đó nàng đã chết rồi." Thẩm Quân nói.
"Thẩm Hiên là xảy ra chuyện gì vậy a! Theo Lục Vinh không bao lâu liền thoát thai hoán cốt.".Triệu Như rầu rĩ.
Triệu Như luôn cảm thấy Thẩm Diệu Huy rất có tiền đồ, thông minh hơn người, nghe nói Thẩm Hiên hiện tại so với Thẩm Diệu Huy sống còn tốt hơn, không khỏi có chút không tiếp thu được.
Thẩm Quân sờ cằm: "Không biết a!".
Triệu Như chua xót nhìn truyền tin: "Hương Vân nói, Lục Vinh bây giờ rất là phát đạt, mỗi lần ra tay đều là hai trăm vạn lận nha.".
Triệu Như trong lòng bất mãn, Thẩm Hiên tính là cái gì a! Một đứa con riêng phế vật, còn cả Lục Vinh nữa, một con rệp chỉ biết sống dựa vào tiền cứu tế, hai tên đó sao bây giờ lại có thể hô mưa gọi gió như vậy?.
Triệu Như nhìn Thẩm Quân: "Ngươi nghĩ chúng ta bây giờ phải làm sao a? Hương Vân nói Thẩm Hiên giờ đây trở mặt không nhận người, muốn nhờ hắn giúp chút việc nhỏ hắn cũng không chịu, làm hại nàng bị Quý Hải Anh ghét bỏ, đúng là cái tên vong ân phụ nghĩa mà.".
Thẩm Quân nhìn Triệu Như: "Xem ra phải đến nói chuyện với hắn một chút, nếu như tình hình Thẩm Hiên hiện tại đúng như lời Hương Vân nói, tài sản có hơn mấy trăm ngàn vạn, muốn hắn mua nhà cho chúng ta hẳn là dễ như trở bàn tay.".
Nghe Thẩm Quân nhắc tới nhà ở, Triệu Như lập tức giận đến không chỗ phát tiết: "Quý Hải Anh cái này là quỷ hẹp hòi, Hương Vân gả cho hắn lâu như vậy rồi, mua căn nhà cũng không chịu, sớm biết cái tên này keo kiệt đến thế, ta sẽ không để Hương