"Hiên thiếu." Thấy Thẩm Hiên đi ra, Viên Uy cung kính gật đầu chào.
"Tình huống bên ngoài thế nào rồi?" Thẩm Hiên hỏi.
Không chờ Viên Uy mở miệng, Lê Vệ đứng bên cạnh đã kích động cướp lời: "Tộc Lãnh Nguyệt tiến công rất hung hãn, mạng lưới vô tuyến của Lạc thành đã bị phá hỏng, phía trên dường như đã quyết định bỏ rơi Lạc thành, thiếu gia, nếu bây giờ ngài còn không đi, sau này sẽ không thể đi được nữa.".
Thẩm Hiên nhíu mày, không để ý đến Lê Vệ, chuyển ánh mắt sang phía Viên Uy: "Bên phía cha nuôi thế nào rồi? Ông ấy có nguyện ý rời đi không?".
"Đại sư vốn dĩ không đành lòng rời đi, nhưng gần đây đã đổi ý rồi, phi thuyền tốt ở Lạc thành chỉ có vỏn vẹn mấy chiếc, hiện tại rất nhiều người đang đánh chủ ý lên phi thuyền của Đại sư.".
"Có những người rất liều lĩnh, thậm chí còn lên ý đồ bắt cóc Đại sư, lấy quyền khống chế phi thuyền, mấy người quan to hiển hách thì ôn hoà hơn một chút, cố ý nhờ vả thông qua các mối quan hệ, hy vọng có thể được rời đi cùng Đại sư, quấy nhiễu Đại sư vô cùng phiền phức...".
"Vậy bây giờ ông ấy sao rồi?".
"Ta đã an bài một nhóm người qua bên đó, Đại sư tạm thời vẫn an toàn, nhưng đến khi người Lãnh Nguyệt đánh tới, dân chúng sẽ lâm vào cảnh khốn quẫn, trong lúc tuyệt vọng họ có thể làm nên bất cứ chuyện gì, lúc đó rất khó đảm bảo Đại sư vẫn có thể bình an." Viên Uy nói.
Thẩm Hiên gật đầu, cân nhắc một chút: "Tốt lắm, ta sẽ bàn bạc cùng Lục Vinh, nếu được thì chúng ta lập tức rời đi.".
"Hiên thiếu muốn đến Cảnh thành sao? Cảnh thành hiện tại đang có luật giới nghiêm..." Lê Vệ nói.
Thẩm Hiên lắc đầu: "Không phải, cụ thể là đi nơi nào, để chúng ta bàn bạc lại rồi tính.".
...............
Sau khi quyết định rời đi, Thẩm Hiên lập tức mang người theo tìm Huống Ly.
"Cha nuôi vẫn ổn chứ?" Thẩm Hiên thấy Huống Ly thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên là vì thời cuộc gay go đã vượt qua khỏi dự liệu của Huống Ly.
Huống Ly lắc đầu: "Ta vẫn ổn, chuyện của Tiểu Thiên thế nào rồi?".
"Tạm thời chưa có tiến triển gì, nhưng sau này chắc chắn sẽ có biện pháp." Thẩm Hiên nói.
Huống Ly gật đầu: "Vậy chúng ta rời đi trước đi, núi còn xanh thì sợ gì không có củi đốt, chuyện của Tiểu Thiên có thể từ từ mà nghĩ biện pháp, cũng không thể cứ ở lại đây tính toán được.".
"Cha nuôi, cha định đi đến nơi nào?" Thẩm Hiên hỏi.
"Ta tính đến Lam Hải Vực, đó là khu vực không có ai quản lí, thường diễn ra các hoạt động buôn lậu, dù người Lãnh Nguyệt có đánh đến Cảnh thành đi nữa, họ cũng sẽ không đánh đến nơi đó, nhưng nếu muốn đến được Lam Hải Vực, trên đường đi hẳn là sẽ đụng phải không ít tinh đạo* (Edt: cướp), vấn đề an toàn rất khó đảm bảo." Huống Ly nói.
Thẩm Hiên nhìn về hướng Viên Uy, Viên Uy khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Hiên thản nhiên nói: "Cha nuôi à, thế cuộc đã loạn thành như vậy, đi đến đâu cũng đều phải mạo hiểm như nhau, con tin rằng cha cũng đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định đến Lam Hải Vực.".
Huống Ly chần chờ một chút, gật đầu: "Đúng là cha đã cân nhắc rất nhiều...".
Thẩm Hiên cười cười: "Vậy thì tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta thu xếp đi Lam Hải Vực thôi".
...............
Một chiếc phi thuyền đang dùng tốc độ cực cao phi hành trên bầu trời, xung quanh nó có gần trăm chiếc cơ giáp bay qua bay lại.
"A Hiên, con kiếm ở đâu ra nhiều cơ gáp sư như vậy?" Huống Ly kinh ngạc đến mức nhịn không được mà hỏi người bên cạnh.
Sau khi phi thuyền cất cánh không lâu, gặp phải một đám tinh đạo nhỏ, kết quả không tới một phút, đối thủ đã bị toàn diệt.
Thẩm Hiên cười cười: "Bọn họ đều là thuộc hạ của A Vinh.".
Huống Ly gật đầu: "Nhìn ra rồi, vị kia nhà con có tài đức gì a! Sao lại có thể khống chế nhiều cao thủ như vậy? Hay là do ta có mắt không tròng, không nhìn ra được vị kia nhà con thực ra là thâm tàng bất lộ, bối cảnh dày kinh người, là thiếu gia của đại gia tộc nào đó?.".
Thẩm Hiên lắc đầu: "A Vinh dựng nghiệp từ tay trắng, những người đó là do kính nể phong độ làm người của hắn, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm thủ hạ.".
Sắc mặt Huống Ly có chút vặn vẹo: "Kính nể phong độ làm người của Lục Vinh?". (Edt: =)))) )
Huống Ly thầm nghĩ: Nếu chỉ có một hai cao thủ nguyện ý trở thành thuộc hạ của Lục Vinh, Huống Ly còn có thể lý giải là đầu óc họ bị nước vào, nhưng một đám cao thủ đều là thuộc hạ của Lục Vinh, chuyện này quả thực có chút khủng bố.
Thẩm Hiên thấy Huống Ly hoài nghi, cười cười đáp: "Cha nuôi, con đi xem Lục Vinh thế nào rồi.".
Huống Ly gật đầu: "Đi đi, đi đi.".
Thẩm Hiên đi vào gian phòng phía trong, liền thấy Lục Vinh hai mắt phát sáng, khuôn mặt hồng hồng đầy hưng phấn.
Thẩm Hiên: "Sao rồi?".
Lục Vinh cười với Thẩm Hiên: "Đào bảo mới vừa thăng cấp xong, có thêm chức năng mới là cộng hưởng.".
Lục Vinh nắm lấy tay Thẩm Hiên, trên tay Thẩm Hiên bỗng nhiên xuất hiện một dấu ấn, Thẩm Hiên kinh ngạc phát hiện, hắn cũng có thể nhìn thấy được hệ thống đào bảo.
"Chuyện này... Đây là?" Nhìn hệ thống hiện ra trước mắt mình, Thẩm Hiên không khỏi tấm tắc thật kì quái.
"Chỉ cần ngươi không đứng xa ta quá 100 mét thì sẽ có thể nhìn thấy hệ thống đào bảo, tài khoản bên trong ngươi cũng có thể dùng, muốn mua cái gì thì cứ mua cái có, có điều gần đây chúng ta tiêu dùng hơi nhiều, tiền bên trong tài khoản đều lấy hết ra để mua cơ giáp rồi, bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu nữa." Lục Vinh nói.
"Thật thần kỳ, vậy sừng của Kiếm Xỉ Long có đầu mối gì chưa?" Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh lắc đầu: "Vẫn không có, nhưng sau khi Hải Đào thăng cấp, có thêm một khu treo thưởng, ta đã đến đó treo giải, nếu như có ai muốn bán sừng của Kiếm Xỉ Long, nhìn thấy giải thưởng được treo có lẽ sẽ liên hệ với ta.".
Lục Vinh