"Lão đại, lão đại của đám người kia chính là Viên Uy." Một tên hộ vệ bên cạnh Lê Vệ nói.
"Nhìn ra rồi." Lê Vệ nặng nề đáp.
Lê Vệ đã tiếp xúc với đám Viên Uy một thời gian dài, đương nhiên nhìn ra được phong cách tác chiến của bọn họ, năm đó Viên Uy xuất thân bình dân, lại có leo lên được cấp bậc Thiếu tướng, thực lực đương nhiên là có điểm hơn người.
"Ta còn tưởng đám người Viên Uy đã chết ở vùng hoang dã nào đó, không ngờ họ lại quy phục Lục thiếu." Một tên hộ vệ nói.
Năm đó Viên Uy thống lĩnh binh đoàn Thiên Uy lập nên vô số chiến công, đáng tiếc lại bị cấp trên thuộc danh gia vọng tộc chèn ép, cuối cùng còn bị buộc tội phản quốc, khai trừ quân tịch, kết cục có thể nói là vô cùng thảm khốc.
"Thực sự là kỳ quái, làm sao mà Lục Vinh lại có thể thu phục quân đoàn này vậy?" Một tên hộ vệ khó hiểu.
"Hổ lạc bình dương, Lục Vinh đại khái là vận khí quá tốt, nhặt được tiện nghi lớn, ta nghe nói, vị cô gia* này của chúng ta không có bản lĩnh gì, nhưng vận may lại phi thường hơn người." Một tên khác hâm mộ.
(Edt: *chồng của tiểu thư, trong truyện này ý là chồng của Thẩm Hiên - aka thiếu gia của họ)
Lê Vệ cau mày: "Cũng không thể nói như vậy, nếu là miễn cưỡng, dù có bị đeo vòng nô dịch đi nữa, bọn họ cũng sẽ không vui lòng mà phục tùng Lục Vinh đến thế.".
Lê Vệ tiếp xúc nhiều hơn với đám người Viên Uy, tự nhiên hiểu rõ, bọn Viên Uy vô cùng tôn sùng Lục Vinh, cam tâm tình nguyện vì Lục Vinh mà bán mạng.
"Lão đại, chuyện Viên Uy chúng ta có nên báo cho Lê tổng hay không?"
Lê Vệ lắc đầu: "Truyền tin đã bị cắt đứt, tin tức cũng không thể truyền ra được bên ngoài, hơn nữa, thiếu gia từng nói chúng ta không cần phải nhiều lời, Liên Minh đã loạn thành như vầy, bây giờ chúng ta đến Lam Hải Vực, đây là nơi không ai cai quản, dù có là Lê tổng cũng không thể duỗi tay đến được.".
Nghiêm túc mà nói, bọn họ hiện tại chính là ăn nhờ ở đậu, cũng không phải là Thẩm Hiên không cho bọn họ rời đi, mà là bọn họ không thể rời khỏi Thẩm Hiên.
Thẩm Hiên rất cảnh giác với bọn họ, đám người Viên Uy cũng nhìn họ đầy địch ý.
Lê Vệ thầm nghĩ: Muốn tiếp tục sinh sống ở Lam Hải Vực, chỉ có cách là làm cho Thẩm Hiên tín nhiệm! Nhưng Thẩm Hiên sẽ không bao giờ tin tưởng những người làm việc cho Lê tổng, điều đó đồng nghĩa với chuyện Thẩm Hiên cũng sẽ luôn đề phòng bọn họ. Lê Vệ trầm trâm trong giây lát, trong lòng âm thầm quyết định.
—————
"Lê Vệ nguyện ý quy thuận ngươi, chấp nhận mang vòng nô dịch sao?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng thế.".
Lục Vinh bĩu môi: "Ta nói mà, bọn Lê Vệ vốn là người của Lê Vĩnh Quốc, đáng lí đã phải để họ mang vòng nô dịch từ lâu rồi, chỉ có điều ta không tin tưởng vào năng lực của đám người này, nên mới cố ý kéo dài cho đến tận bây giờ.".
"Không sai, bất quá nếu bọn họ đã tình nguyện cống hiến, vậy thu nhận bọn họ cũng không sao cả." Thẩm Hiên nói.
"Chuyện này thật ra cũng không tồi, dù sao chúng ta cũng không thể đánh đuổi họ đi trong tình cảnh này được, thủ tiêu thì lại quá mức tàn nhẫn, nếu họ nguyện ý quy hàng, đây quả thực là một chuyện tốt." Lục Vinh tiếp lời.
Thẩm Hiên gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy.".
Đám người Lê Vệ thực lực không thấp, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn chưa đủ, từ từ bồi đắp cũng có thể làm nên chuyện, nơi bọn họ muốn đến là Lam Hải Vực, vô cùng hung hiểm, kẻ ác vô số, có không ít tội phạm truy nã ẩn nấp, muốn đứng vững gót chân ở đó không phải là chuyện dễ dàng, thêm được một người là thêm được một phần sức.
.....................
Phi thuyền ngừng lại tại Lam Hải Vực, đám người Thẩm Hiên lần lượt đi xuống.
"Nơi này chính là Lam Hải Vực." Huống Ly nói.
"Đại sư, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Lục Vinh hỏi.
Huống Ly lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa, tìm mua một trang viên để đặt chân cái đã.".
Lục Vinh: "Vậy cũng tốt.".
Cuộc đại chiến giữa Liên Minh và tộc Lãnh Nguyệt làm cho một số lượng lớn người tràn vào Lam Hải Vực, những người ngoại lai này khiến cho giá cả hàng hoá tại Lam Hải Vực mạnh mẽ tăng cao, Huống Ly phải ra giá gấp ba lần bình thường mới mua được một biệt thự xa xôi hẻo lánh.
Đám người Viên Uy vừa đặt chân xuống đã đi đăng ký lập thành một dong binh đoàn, ra ngoài làm nhiệm vụ để kiếm thêm tinh tệ.
Thi Lâm Nguyên chiêu mộ thêm mấy người trợ thủ, cả ngày ngâm mình trong phòng nghiên cứu dược tề.
"Lão bản, đây có phải là thứ mà ngài muốn ta tìm hay không?" Trương Hòa đặt một viên kim cương to bằng nắm tay trước mặt Lục Vinh.
Lục Vinh nhìn viên kim cương trước mắt, gật đầu: "Không sai, chính là thứ này, bất quá phải cắt nhỏ nó lại một chút.".
"Vật này tuy không có tác dụng gì lớn, nhưng độ cứng rất cao, không tiện cắt nhỏ ra đâu" Trương Hòa chần chờ nói.
"Vậy thì có chút phiền phức."
Trương Hòa khó hiểu: "Lão bản muốn cắt nhỏ thứ này ra để làm gì vậy?".
"Một viên lớn như vậy, quá bắt mắt, ai mà mua nổi chứ" Lục Vinh đáp không chút nghĩ ngợi.
Trương Hòa nghi hoặc nhìn Lục Vinh: "Nếu lão bản không thích mấy viên lớn, vậy để ta tìm những viên khác đến cho ngài.".
"Có thể tìm thêm được sao?".
Trương Hòa gật đầu: "Đương nhiên là có thể, tuy thứ này không phải vật gì thông thường, nhưng vẫn tồn tại ở rất nhiều nơi, chỉ là nó không có tác dụng gì nên mọi người thường không chú ý đến, nếu chúng ta thu mua với giá cao, chắc chắn có thể mua được không ít.".
Lục Vinh gật đầu: "Tốt lắm, việc này liền giao cho ngươi đi".
Lục Vinh cầm viên kim cương giơ lên cao, để ánh mặt trời chiếu rọi qua nó, một viên kim cương lớn đến như vậy, nếu ở trái đất chỉ sợ là đã khiến cho vô số người điên cuồng, nhưng ở đây nó lại cùng cảnh ngộ với những viên pha lê, bị mọi người bỏ qua không thương tiếc.
"Lão bản, mấy thứ kim loại mà ngài bảo ta tìm, vì số lượng quá lớn nên ta đã đặt chúng trong kho hàng rồi." Trương Hoà vừa mới rời đi, Hoàng Phi liền xuất hiện.
Lục Vinh gật đầu: "Tốt lắm, để ta đi cùng ngươi nhìn thử xem sao, đúng rồi, Viên Uy lão đại thành lập nên dong binh đoàn Vinh Hiên, nghe nói hiện giờ rất phát triển nha!".
Hoàng Phi cười cười: "Chúng ta cũng không thể luôn dựa vào lão bản tiếp tế được, dù sao mọi người cũng muốn kiếm thêm ít tiền, đúng rồi, gần đây dong binh đoàn vừa thu nhận thêm một nhóm người mới, bọn họ đều nguyện ý mang vòng nô dịch.".
Lục Vinh mờ mịt: "Có người cam tâm tình nguyện mang vòng nô dịch sao?".
"Này phải cảm tạ Thi lão bản, người tìm đến chúng ta đều là cao thủ nhưng lại mắc phải bệnh khó trị, cần những loại dược tề đặc biệt mới có thể trị được, bọn họ muốn được chữa khỏi bệnh, dù có bán mình cũng cam tâm tình nguyện thôi." Hoàng Phi nói.
Lục Vinh gật đầu: "Chuyện này ta không am hiểu lắm, các ngươi cứ xem xét rồi làm đi.".
...............
"Dong binh đoàn của Viên Uy phát triển không tồi, mới đó mà đã trở thành dong binh đoàn cấp B rồi, gần đây có rất nhiều nhiệm vụ được đưa tới cho bọn họ." Thẩm Hiên đi ra nói.
Dong binh đoàn có tám cấp S, A, B, C, D, E, F, G, cách biệt thực lực của mỗi cấp rất lớn, Viên Uy dùng thời gian ngắn như