Trong lòng Quý Xương Minh không tán thành ý tưởng ngu ngốc của những người này, nhưng mà ông cũng sẽ không xé rách mặt với bọn họ.
Quý Xương Minh bảy ra dáng vẻ đau khổ: “Không phải ta không muốn đi theo tộc huynh, mà là ta đã đói bụng rất nhiều ngày rồi, cả người không có chút sức lực nào.
”“Ngay cả dây xích này ta cũng không kéo nổi, cho dù đi thật, chỉ sợ sẽ làm hỏng đại kế của tộc huynh.
”“Mà không nói đến chuyện khác, nhà ta chỉ có một nam nhân là ta… Nếu là huynh, huynh có thể bỏ lại thê tử và nữ nhi sao?”Mặc dù Quý Xương Minh có vẻ không được thông minh, nhưng mà ông là một người đã trải qua thương trường tàn khốc.
Ông chưa bao giờ ôm tâm lý may mắn đối với bản tính của con người.
Nữ nhi thì vẫn còn tốt, từ nhỏ sức khỏe của con bé đã tốt.
Bây giờ lại gặp được kỳ ngộ.
Tóm lại là có thể tự bảo vệ bản thân.
Nhưng ông sẽ không nói nhiều lời với vị tộc huynh này.
Huống chi còn có Thẩm Tuệ Tâm.
Cơ thể này của Thẩm Tuệ Tâm quá yếu, đi đường đều phải gắng sức.
Nếu ông thực sự đi xa, nếu có người đến làm gì Thẩm Tuệ Tâm, sợ rằng Thẩm Tuệ Tâm sẽ không thể chống cự được.
Ông sẽ không hành động mạo hiểm như vậy.
Ông và khuê nữ, nhất định phải có một người ở bên cạnh Thẩm Tuệ Tâm.
Quý Xương Minh vẻ mặt sắp khóc nói với vị tộc huynh đó: “Ta không dám! Thật sự không dám!”Ai biết có kẻ xấu nào trong nhóm người này không?Vị tộc huynh nọ nhìn thoáng qua Thẩm Tuệ Tâm và Quý Tinh Nhiên, mày nhíu chặt lại.
Cũng không phải ông ta nổi lên ý xấu gì, mà là cảm thấy nữ nhân quá liên lụy.
Phu nhân của ông ta cũng vậy, cả ngày chỉ biết khóc lóc.
Chỉ biết ngăn cản đại kế của ông ta.
Nhưng mà nói thật, ông ta cũng không yên tâm bỏ lại thê tử, hài nhi và lão mẫu.
Nếu không phải quá đói, ông ta cũng không muốn làm chuyện mạo hiểm như vậy.
Nghĩ như vậy, vị tộc huynh này cũng có chút do dự.
Nhưng mà…Ông ta đã nói ra chuyện này với Quý Xương Minh.
Liệu Quý Xương Minh có đi mật báo không?Quý Xương Minh nhìn ra suy