Nếu không, bọn họ chỉ có thể kiên quyết kéo Quý Xương Minh đi vì sợ ông sẽ mật báo.
Nhưng mà không ngờ ông ta còn chưa nói hết lời, hai chữ kế hoạch vừa mới ra khỏi miệng thì đã bị Quý Xương Minh cắt ngang.
Sau đó, Quý Xương Minh nói luôn mồm không dứt.
Khiến cho Quý Hiển Vinh bị rối xoay vòng vòng.
Ông ta nên làm như thế nào bây giờ?Người ta không đồng ý.
Không chịu tham gia.
Vậy có nghĩa là không thể hợp tác, theo lý hẳn là nên trói người lại.
Nhưng mà…Người ta cũng không biết kế hoạch của ông ta!Còn chưa nói ra đã bị cắt ngang đấy thôi!Cứ như vậy mà trói người lại, ông ta cảm thấy cũng hơi vô lý!Vả lại người ta cũng có vẻ rất nhiệt tình.
Quý Hiển Vinh sửng sốt, chẳng hiểu ra sao mà trong tay đã bị nhét ba đôi giày cỏ và một nắm quả dại.
Quý Xương Minh nhìn biểu cảm của Quý Hiển Vinh, nhịn đau lấy nốt chiếc mũ cỏ trên đầu mình xuống.
Sau đó đội cho Quý Hiển Vinh.
“Tộc huynh, đã đủ chưa? Đã đủ chưa, tộc huynh?” Quý Xương Minh ân cần hỏi.
Quý Tinh Nhiên có cảm giác như đang nghe bác gái bán bánh bao ở cổng trường nói chuyện.
Chính là loại cảm giác này…“Hài tử, đã đủ chưa?”“Đã đủ chưa, hài tử?”…Quý Hiển Vinh lấy lại tinh thần, trong tay đã cầm một đống đồ.
Trên đầu còn có một chiếc nón xanh… À không phải, là mũ cỏ.
Ông ta lập tức cảm thấy có chút hoảng hốt.
“Đủ rồi, đủ rồi, đừng đưa nữa!”Thật sự không cầm nổi nữa!Quý Xương Minh vui vẻ nói: “Không sao, không sao, cứ dùng tạm trước, nếu không đủ thì huynh cứ nói với đệ.
”Thái độ mười phần nhiệt tình như vậy!Quý Hiển Vinh trở về với vẻ mặt hoang mang, trong tay là quả dại và mấy đôi giày cỏ, ông ta luôn cảm thấy không đúng ở đâu đó!Mọi chuyện không nên phát triển theo hướng này chứ nhỉ?Nhưng mà ông ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?…Sau khi Quý Hiển Vinh rời đi, Quý Xương Minh lập tức trở lên nghiêm túc.
“Kế hoạch của bọn họ chắc hẳn sẽ thực hiện vào đêm nay.
”Bây giờ đang là buổi trưa.
Buổi chiều vẫn có ánh mặt trời, không phải thời cơ tốt để động thủ.
Xưa nay đêm nguyệt hắc phong