Edit & Beta: Minmin
Món ăn vừa được bưng vào nhà, chưởng quầy đã bị mùi hương hấp dẫn.
Thẩm gia đã quen với mùi này từ khi Tiểu Ngư Nhi bắt đầu trồng rau nên khả năng kiểm soát tốt hơn rất nhiều, sẽ không nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn.
Ngay khi thức ăn vừa bày ra, chưởng quầy liền cầm đũa lên nếm thử hương vị.
Hắn trước nêm đĩa cải thìa xào, không có nhiều gia vị gì, chỉ bỏ thêm vào chút dầu và muối ăn.
Nhưng khi vừa cho vào miệng, liền cảm giác được độ giòn cùn hương vị thanh ngọt, ăn xong lần đầu sẽ khơi gợi thèm muốn liên tục.
Hắn tiếp theo nếm đậu que cùng cà tím, và có cảm giác mỗi loại đều ngon hơn ngày thường rất nhiều.
Cứ như vậy, không cần bỏ chút công phu gì, chỉ làm bốn năm món đơn giản liền bị chưởng quầy ăn sạch sẽ.
Sau khi thưởng thức qua hương vị, chưởng quầy tỏ vẻ phi thường hài lòng.
Liền lập tức cùn Thẩm Đại Ngư bàn chuyện giá cả.
Lần này đưa tới hai sọt lớn gồm năm loại rau dưa, trọng lượng khoảng 40 cân, vẫn là đậu que cùng cà tím là chiếm đa số, cho nên tương đối nặng, cải thìa cùng loại rau khác vẫn thu hoạch hơn một ít.
Ngày thường tửu lâu thu rau dưa vào với giá 4, 5 văn tiền, lần này Thẩm gia mang đồ ăn phi thường tốt, cho nên chưởng quầy liền tăng giá gấp đôi, mỗi cân ra giá với 8 văn tiền, chỉ là yêu cầu bọn họ tạm thời không cung cấp cho những nhà khác.
Phụ thân cũng đám ứng, vừa rồi nghe nói mỗi cân có thể bán được 8 văn tiền liền sợ ngây người.
Chưởng quầy lập tức đem tiền trả cho Đại Ngưu, hơn nữa cùng với tiền mứt thì tổng cộng được 320 văn.
Thanh toán tiền xong, chưởng quầy mời bọn họ ăn điểm tâm, cùng ngồi nói chuyện.
Hỏi trong nhà còn bao nhiêu rau dưa, đều là những loại này sao.
Thẩm phụ thân nhất nhất trả lời.
Nói là trong nhà vừa mới bắt đầu trồng, số lượng chủng loại vẫn còn tương đối ít, chậm rãi sẽ gia tăng.
Chưởng quầy cũng rất hi vọng nhà bọn họ sẽ trồng thật nhiều chủng loại, đặc biệt là rau dưa, mỗi lần có thể đem đến nhiều đến càng tốt.
Nói chuyện một hồi, Thẩm gia mấy người chuẩn bị rời đi, nói là còn muốn mua chút đồ, nếu đến muộn thì không kịp ngồi nhờ xe bò của Thẩm Ninh.
Chưởng quầy cùng Đại Ngưu định ra thời gian lần sau đưa rau cùng mứt tới, liền đưa bọn họ ra cửa.
Trước khi đi còn gói lại những điểm tâm còn dư trên bàn để họ mang về.
Tiểu Ngư Nhi lại bị ca ca lôi kéo theo phụ thân cùng thúc thúc đi ra khỏi tửu lâu.
Bọn họ đi dọc theo con phố chính để trở về, chuẩn bị đi vào con đường nhỏ để mua chút đồ.
Khi tới nơi, liền phát hiện con đường rất náo nhiệt, nhiều thôn dân cõng sọt lớn trên lưng đi đi lại lại.
Mao Mao ca ca phải luôn nắm chặt tay bạn Tiểu Ngư tránh cho bị thất lạc.
Bọn họ một đường nhìn qua, nhìn thấy rất nhiều đồ ăn vặt, còn có một số tiệm tạp hóa, tiệm quần áo cả tiệm bán vải...!Bọn họ trước đến tiệm vải mua một ít, thuận tiện mua kim chỉ về cho a cha mọi người ở nhà.
Lần này chủ yếu là mua vải thô, để về may y phục dùng cho thời điểm xuống ruộng, còn mua thêm vài thước vải bông mềm mại, làm quần áo cho bọn nhỏ.
tiến vào trong cửa tiệm, phụ thân bọn họ đi chọn vải bố, Tiểu Ngư Nhi liền ở bên cạnh chọn cho a cha chỉ thêu kim tuyến.
Đợt này chỉ thêu đều là những màu sắc sáng sủa, chủ yêu là vì hoa văn thêu trên y phục của a cha tương tối mộc mạc.
Trong nhà chỉ có vài hài tử mới có y phục hoa lệ
Trong mắt a cha bọn họ mà nói, Tiểu Ngư Nhi là một tiểu ca nhi nên y phụ cũng phải màu sắc nên thì mới có vẻ rực rỡ và xinh đẹp.
Chính là do bạn học Tiểu Ngư không tiếp thu được màu sắc quá rực rỡ, cho nên thường xuyên vẫn mặc y phục màu lam, hoa văn thêu thùa cũng đơn giản.
Trong nhà trừ bỏ khăn tay tự thêu ở nhà hoặc là mọi người mua cho những thước vải tươi sắc, còn lại đa số màu lam chiếm toàn bộ.
Cho nên lần này, a cha để Tiểu Ngư Nhi tự chọn.
Thẩm Tiểu Ngư thêu thùa thật sự rất kém, tầm mắt chỉ dừng lại trên những thước vải màu sắc nhạt nhòa.
Đối với những màu sắc sáng sủa cậu đều trở nên vô cảm, cho nên căn bản sẽ không chọn những loại đó.
Mua xong vải bố và vải bông, đều đặt trong sọt trúc cõng trên lưng, phụ thân cùng thúc thúc liền trực tiếp đi tới tiệm bán hạt giống, mua thêm vài lại hạt rau dưa mà trong nhà không có.
Trên đường đi tới cửa tiệm, Tiểu Ngư Nhi thấy bên đường có người bán khoai tây, ngày thường ở nhà không thấy có loại này, hỏi mọi người trong nhà đều không biết đến nó.
Cho nên cậu cứ nghĩ về sau sẽ không bao giờ được ăn khoai tây nữa, cư nhiên không nghĩ tới lại bắt gặp.
Loại khoai tây kia căn bản không có ai mua, Tiểu Ngư Nhi liền mang theo phụ thân bọn họ đi qua.
Hán tử bán khoái tây tầm khoảng 20 tuổi, trừ bỏ khoai tây bên cạnh còn một ít đồ ăn khác.
Thẩm Tiểu Ngư ngồi xổm xuống nhìn nhìn, xác định đúng là khoai tây.
Liền hỏi bán như thế nào, hán tử kia phi thường cao hứng nói: "Kỳ thật ta cũng không biết là củ gì, chính là lúc lên núi đào dược liệu không cẩn thận đào ra, nhìn đến là loại củ chưa gặp bao giờ liền mang đi bán."
Tiểu Ngư Nhi nghe xong nói muốn mua, liền chuẩn bị mua hết.
Cũng biết được chỗ người này có rất nhiều, những nơi khác đều không có.
Phụ thân cùng hán tử nói chuyện, cư nhiên phát hiện là có nhận thức người này, hắn tên là Trương Sơn, chính là người cùng thôn với ngoại công gia, hơn nữa lại là hàng xóm của ngoại công.
Nói như vậy, Tiểu Ngư cùng hán tử nói chuyện, nói củ này có thể ăn, hiện tại tương đối thiếu, muốn mua toàn bộ để sau trồng ra, như thế sang năm sẽ có rất nhiều giống khoai tây, đến lúc đó, sẽ giữ lại để gia đình mình ăn.
Trương Sơn vội vàng đáp: "Không thành vấn đề! Cầm lấy đi! Nếu ngươi không nói thì ta cũng không biết thứ này tột cùng là cái gì, cũng không biết nó là loại gì.
Chờ các ngươi trồng ra còn dư