Lưu Quý Dũng thấy người Đại Thạch Thôn tới đoạt công việc, ít nhiều gì cũng có chút khúc mắc.
Bất quá, hắn cũng không phải người Đại Thạch thôn, hiện tại người Đại Thạch thôn đều ra mặt, ông đương nhiên không thể đắc tội với người khác ngay trên địa bàn của người ta.
Lưu Quý Dũng âm thầm oán trách nhi tử của không dấu được chuyện, người ta hỏi tiền công liền nói toạt ra.
Lưu Võ thấy lão cha trừng mắt nhìn mình, hắn cũng chỉ có thể xấu hổ vò đầu.
Lưu Võ là người có sao nói vậy, năm lần bảy lượt bị người ta bắt lại nói chuyện, nói cái gì mà Trần Tiểu Mễ không tốt, làm việc cho y không có chỗ gì tốt, đến lúc đó lại thành làm công không cho người ta, ngay cả một văn tiền cũng không lấy được. Lại nói, Trần Tiểu Mễ lục thân không nhận, người Trần gia không ít lần bị y đánh, bọn họ làm việc cho y, không biết lúc nào sẽ bị y đánh cho một trận.
Lưu Võ nghe xong liền không vui, rồi cãi cọ với người ta, nói là làm ngày nào trả tiền công ngày đó, còn bao một bữa ăn, bọn họ không hề thiệt thòi.
Lưu Võ thật sự cảm thấy Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm là người không tồi, không thể để thôn dân quở trách hai người như vậy được, bị người ta khiêu khích một chút, rất nhiều điều không nên nói hắn cũng đã nói, muốn thu hồi lại cũng không còn kịp rồi.
Mấy thôn dân Lục Lâm chọn đều tương đối thành thật, vốn dĩ thôn dân tới cửa cũng khá nhiều, trong đó còn có vài người muốn tới để chiếm tiện nghi.
Người Lục Lâm tuyển cách làm người cũng tương đối tốt, trong nhà lại khó khăn, mấy người này cầm tiền rồi làm việc càng ra sức hơn.
Người trong thôn cọ chung một chỗ làm việc với người ngoài thôn, ít nhiều gì cũng có chút ý thức cạnh tranh, người trong thôn không nghĩ sẽ thua người ngoài thôn, người ngoài thôn cũng không nghĩ sẽ bỏ việc.
Lại tốn mười ngày công phu, phòng ở đã xây được không sai biệt lắm, đồng thời chuồng lừa, chuồng gà, vịt cũng hoàn thành tương đối đối sớm, Lục Lâm liền an bài mọi người đi đào đất hầm.
Sau khi đào hầm xong, Trần Tiểu Mễ lại để vài người đi lát gạch.
Mấy thôn dân đều cảm thấy không cần thiết phải tiêu tiền như vậy, nhưng nếu chủ nhà đã không để bụng số tiền kia, bọn họ tự nhiên cũng không thể phản đối.
Gần đây Trần Tiểu Thái đều thực vội, nó muốn giúp Lục Lâm một tay, còn phải uy gà, uy vịt...... Còn phải trông chừng Trần Tiểu Mạch, không thể để nó chạy loạn.
Từ sau khi phân gia ra khỏi Trần gia, có rất ít người phản ứng Trần Tiểu Thái, bất quá, bây giờ lại có nhiều người như vậy làm việc ở nhà, những thôn dân đó sẽ tìm Trần Tiểu Thái tán gẫu.
Không ít thôn dân có hứng thú với chỗ bạc mà Trần Tiểu Mễ có để vừa mua lừa, vừa xây, nhịn không được quanh co lòng vòng hỏi thăm.
Phòng ở, xây không sai biệt lắm, còn phải suy xét đến chuyện xây giường đất.
Mấy người làm việc ở nhà Trần Tiểu Mễ đều biết được chỗ tốt của giường, có vài người đều nguyện ý bỏ ba ngày tiền công, chỉ vì muốn xem giường đất xây như thế nào, Trần Tiểu Mễ đồng ý.
Sau khi hoàn thành công việc cho nhà Trần Tiểu Mễ, mấy người làm việc ở nhà y liền trở thành người rất được săn đón, người trong thôn đều tìm vài người xây giường đất, giá trị con người của mấy người này lập tức gia tăng gấp bội.
Có rất nhiều thôn dân đã tiếc nuối vì trước đây không có làm tốt quan hệ với Trần Tiểu Mễ, nếu không thì hiện tại đã có thể học được cách xây giường đất, cũng có thể kiếm được chút tiền.
............
Trương Thành ở trong phòng hút thuốc, tâm tình rất là không tốt.
Vài người trong thôn học được cách xây giường đất, gần đây đều vội đến túi bụi.
Trong lòng Trương Thành oán trách Lục Lâm tình nguyện đem tay nghề truyền cho người ngoài thôn dân, cũng không dạy cho người trong thôn của mình, chuyện giường đất hẳn là đã truyền tới trấn trên rồi đi, người nhà giàu trên trấn cũng muốn xây giường đất, trấn trên có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ở nông thôn, hẳn là mấy người biết xây giường đất đều sẽ chạy đến trấn trên đi.
Bởi vì mấy người ngoài thôn kia cũng biết xây giường đất, người hai thôn cũng hình thành quan hệ cạnh tranh.
Bất quá, bởi vì có rất nhiều nhà, nên tuy rằng người hai thôn cùng làm việc ở trên trấn, cũng vẫn hài hòa không có việc gì.
Trương Thành nghĩ: Nếu như tay nghề này chỉ có thôn dân thôn mình biết, vậy người Đại Thạch Thôn bọn họ sẽ là độc nhất vô nhị.
Người biết xây giường đất trong thôn chủ yếu là mấy người trước kia làm việc cho nhà Lục Lâm, những người khác muốn nhập bọn sẽ bị đẩy tới sang năm.
Mấy người làm việc ở chỗ Trần Tiểu Mễ, gần đây rất được hâm mộ.
Trong thành có rất nhiều người có tiền giàu xụ, nhưng đều là một đám gia hỏa keo kiệt, hơn phân nữa người vào thành đều sẽ bị áp bức, nhưng tay nghề xây giường đất này không phải ai cũng biết, phú hộ trong thành vì để sớm chút có giường đất năm, nên ra giá phi thường cao, kể từ đó, mấy người này sẽ suốt ngày chạy vào thành, người ở nông thôn muốn xây giường đất, cũng chỉ có thể chờ.
Vì thế Trương Thành đi tìm Lục Lâm, trách cứ hắn dạy cách xây giường đất cho người ngoài, lại bị một câu của Lục Lâm đẩy về. Lục Lâm nói, nếu không phải trước kia ông nói rong thôn không có ai, hắn cũng không phải đi ra ngoài thôn tìm người a!
Trương Thành bị Lục Lâm chọc giận, liền nhận định là Lục Lâm đã hết thuốc chữa như Trần Tiểu Mễ.
Điều làm Trương Thành càng thêm tức giận chính là đám người Trương Trụ Tử trước kia học tay nghề ở chỗ Lục Lâm, sau khi những người này học được cách xây giường đất, liền chạy đến trong thành xây giường đất cho người ta, cũng không mang theo thôn dân nào.
Đối với lựa chọn của đám người Trương Trụ Tử, Lục Lâm cũng có thể lý giải, là người đều phải có tư tâm, phú hộ trong thôn cũng sẽ không vì gạo thóc trong nhà nhiều mà vô tư hiến ra ngoài, mấy người trong thôn đến làm việc trước kia đều có gia cảnh tương đối khó khăn, vất vả lắm mới có được cái nghề để kiếm tiền, mấy người đó cũng không nghĩ sẽ tìm thêm người nhập bọn nhanh như vậy, tốt xấu gì cũng phải chờ tới lúc bọn họ kiếm tiền được một khoảng thời gian rồi hãy nói.
............
Nhà Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ đếm đếm bạc, đối với Lục Lâm oán giận nói: "Chỉ còn lại có chín lượng tám trăm văn."
Vốn dĩ Trần Tiểu Mễ lên kế hoạch chỉ sửa nhà tám lượng, không cẩn thận một chút liền tốn nhiều hơn, tốn đến mười mấy lượng.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ ôm bình gốm, bộ dáng nghiêm túc, mơ hồ cảm thấy thú vị. Thời điểm Trần Tiểu Mễ săn thú, giống như một con hổ, lúc kiếm tiền lại giống như sóc con.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Nhiều bạc như vậy, cũng đủ qua mùa đông rồi."
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Vậy cũng đúng."
Lục Lâm tính toán qua hai ngày nữa, liền có thể bán đám rượu cuối cùng của năm nay, sau khi bán liền có thể thành thành thật thật chuẩn bị nghỉ đông rồi.
"Qua vài ngày nữa, phòng bên cạnh hẳn là đã có thể ở được rồi." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, "Nga" một tiếng, bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Lục Lâm nhìn da thú bên cạnh một chút, nói: "Mớ da thú này tính bán đi sao?"
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu.
Tuy rằng bán rượu kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trong khoảng thời gian này, Trần Tiểu Mễ vẫn không hề chậm