Trần Tiểu Mễ nhìn Tiểu Thái mang theo Tiểu Mạch rời đi, chớp chớp mắt, nói: "Ngươi lại sai Tiểu Thái đi làm việc?"
Lục Lâm có chút vô tội nói: "Không có a, ta chính là để nó đi ra ngoài giao lưu với nhiều bằng hữu một chút." Thuận tiện sai vặt mà thôi, tiểu tử Trần Tiểu Thái này là một hán tử, sớm muộn gì cũng phải tự mình đảm đương một phía, hắn chỉ là phòng ngừa chu đáo, bồi dưỡng trình độ độc lập của tiểu tử này mà thôi.
Trần Tiểu Mễ trợn trắng mắt, nói: "Suy cho cùng cũng là sai nó đi làm việc."
Lục Lâm: "......" Hắn là vì giúp cho tiểu tử kia nâng cao năng lực kết giao với người khác, cũng rất là quan trọng a, "Ngươi không phát hiện gần đây nó rộng rãi hơn rất nhiều sao?"
Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, nói: "Hình như cũng không phải vậy."
Lục Lâm cười cười, có chút hài hước nói: "Có thể là tư xuân*, cho nên mới không phải vậy."
*tư xuân: Tương tư, yêu
Trần Tiểu Mễ bất mãn nói: "Tiểu Thái còn nhỏ a!"
Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm, có chút hoài nghi, không biết trước kia Lục Lâm có thật là người đọc sách hay không, không giống a! Người đọc sách sao lại không biết lựa lời như vậy.
"Ta chỉ là đùa một chút thôi." Chín tuổi là còn nhỏ, nhưng có rất nhiều tình cảm vô tư đều là nảy sinh vào lúc này a.
Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Lục Lâm liếc, nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu Thái cùng Tiểu Mạch đi rồi, chúng ta đi ăn mì gói đi."
Trước kia Lục Lâm đói bụng ở trên núi, liền nấu mì gói ăn, liền bị Trần Tiểu Mễ đoạt đi.
Trần Tiểu Mễ oán giận có đồ Lục Lâm như vậy lại không lấy ra sớm một chút, Lục Lâm nói cho Trần Tiểu Mễ, thứ này ở thế giới của bọn họ là thuộc về thực phẩm rác rưởi, ăn nhiều sẽ dễ bị thiếu dinh dưỡng, không tốt cho thân thể.
Trần Tiểu Mễ rất là không tin, cảm thấy Lục Lâm là ăn mảnh*, cho nên tìm đại cái cớ.
*ăn mảnh: ít kỉ, keo kiệt, chỉ giữ riêng cho bản thân
Tuy là thế, nhưng Trần Tiểu Mễ vẫn tán thành kiến nghị của Lục Lâm, không cho Tiểu Thái và Tiểu Mạch biết đến sự tồn tại của mì gói.
Lục Lâm đập một cái trứng gà, ngoài ra còn cắt thêm một chút chân giò hun khói, lại bỏ thêm một mớ rau xanh vào trong mì gói.
Lục Lâm thiêu hủy bao mì, gần đây Lục Lâm cũng thanh lọc quầy bán quà vặt, xử lý một ít thứ không cần thiết, chiếm chỗ.
Qua một hồi, sau khi trứng gà, chân giò hun khói, rau xanh đã chín, hai mắt Trần Tiểu Mễ đã sớm phát sáng, múc mì từ trong nồi ra, sùm sụp ăn thập phần cao hứng.
Trần Tiểu Mễ ăn mì, có chút không dám tin nhìn Lục Lâm, nói: "Thứ này, thật sự là để cho người nghèo ăn sao?" Rõ ràng là thứ ăn ngon như vậy, Lục Lâm lại nói đây là thực phẩm rác rưởi? Người nghèo ở chỗ Lục Lâm, cư nhiên lại được ăn ngon như vậy, thật là khó có thể tưởng tượng được.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Trần Tiểu Mễ nhìn biểu tình thành khẩn của Lục Lâm, vẫn là không tin, chỉ là nhanh chóng đem mì gói ăn sạch sẽ.
Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ ăn xong liền thu dọn.
Lục Lâm hồi tưởng lại ánh mắt của Trần Tiểu Mễ, cảm thấy nếu như mình không có ở đây, chỉ sợ Trần Tiểu Mễ sẽ liếm luôn cả chén.
Lục Lâm thu thập xong, đi vào phòng, liền thấy Trần Tiểu Mễ ôm bụng, nằm ở trên giường rầm rì, giống như một con mèo thoả mãn vì được ăn no.
Lục Lâm nghiêng đầu, thầm nghĩ: Trong thôn hình như có rất nhiều người sợ hãi Trần Tiểu Mễ, bất quá nếu để cho người ta nhìn thấy bộ dáng hiện tại của gia hỏa này, nói không chừng sẽ không còn sợ như vậy nữa.
............
Trần Tiểu Mạch mặc áo bông, ở nằm trên giường đất mới lăn qua lăn lại.
"Ca ca, tới cuồn cuộn......"
Trần Tiểu Thái liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mạch vô ưu vô lo, nói: "Ngươi tự cuộn đi, ta không cần."
Trần Tiểu Mạch móc ra nửa cái bánh từ dưới gối, nói: "Cho ngươi ăn nè."
Trần Tiểu Thái run rẩy khóe