Lục Lâm để lão bà của Vạn Thiết là Vân Nương ra mặt chiêu mộ nữ công biết thêu thùa ở trấn trên.
Lục Lâm trả tiền công một ngày hai mươi lăm văn tiền, rất nhanh liền mời được người. Thời đại này có rất nhiều người muốn làm việc, nhưng đều tìm không được việt.
Trước mắt, ngày mùa đã qua, tiền công một ngày hai mươi lăm văn, có lực hấp dẫn rất lớn.
Sau khi Vân Nương mời mười mấy người, cũng còn người đến đây hỏi thăm tin tức, hỏi có còn thuê người hay không, biết là không cần người nữa, những người này đều thực thất vọng.
Tay nghề của Vân Nương cũng không tồi, vì thế công đoạn cuối cùng của một ít dạng túi phức tạp chính là do Vân Nương làm.
Lục Lâm phát hiện một nhà Vạn Thiết có chút đặc biệt, Vạn Thiết giống như là một người đã gặp qua chuyện đời, vốn dĩ Vân Nương lớn lên không tồi, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo, làm dung nhan xinh đẹp của nàng bị phá hủy.
Hài tử của người, Vạn Tiểu Phàm, lớn lên thập phần gầy yếu, nhìn thì vâng vâng dạ dạ, nhưng hình như có chút sợ người lạ.
Lục Lâm ngẫu nhiên nhìn thấy trên cánh tay của Vạn Tiểu Phàm có một vết sẹo, nhìn như là bị phỏng, cũng không biết là vì sao tạo thành.
Vạn Thiết cùng Vân Nương hình như đều thập phần yêu quý đứa nhỏ này, lúc nói chuyện với Vạn Tiểu Phàm đều rất nhẹ giọng, cũng rất có nhẫn nại, như là sợ dọa nó.
Lục Lâm mua một nhà Vạn Thiết, tự nhiên là phải dò hỏi người môi giới về chuyện của nhà Vạn Thiết.
Theo hắn biết, một nhà Vạn Thiết là người hầu, cha mẹ cũng Vạn Thiết cũng là hạ nhân, vốn dĩ Vân Nương là nha hoàn hồi môn của một phú hộ, chắc là đắc tội phu nhân, nên bị hủy dung, sau đó lại bị đính hôn cho Vạn Thiết.
Thời đại này, địa vị của nha hoàn phi thường thấp, lúc trẻ thì ở nhà làm việc, lớn tuổi thì hơn phân nửa là bị bán đi.
Thời điểm nha hoàn bị bán, thì tuổi cũng không còn nhỏ, đương nhiên là bị bán cho kẻ không phải là trong sạch gì.
Không ít nha hoàn mơ mộng, được lão gia, thiếu gia trong nhà thu làm thông phòng, trở thành thị thiếp, bất quá, cho dù là làm thiếp thì địa vị vẫn rất thấp.
Lục Lâm mang Tiểu Thái cùng Tiểu Mạch đến, Tiểu Mạch có chút tò mò về Vạn Tiểu Phàm, bình thường Tiểu Mạch chỉ tiếp xúc với hài tử lớn hơn nó, chợt gặp được một đứa so với nó nhỏ hơn, nên thập phần tò mò, cũng có vẻ rất cao hứng.
Hình như Vạn Tiểu Phàm rất sợ hãi Tiểu Mạch, có đôi khi bị Tiểu Mạch túm chặt, liền cương cứng thân thể không dám động.
Ngay từ đầu Lục Lâm cảm thấy Vạn Tiểu Phàm có thể là trời sinh sợ người lạ, sau đó lại suy đoán có thể là Vạn Tiểu Phàm đã bị đứa nhỏ cùng lừa tổn thương.
Lục Lâm âm thầm suy đoán vết thương trên cánh tay Vạn Tiểu Phàm là do tiểu hài tử tạo thành.
Tiểu Mạch kỳ thật là một người có lòng nhiệt tình, có đôi khi, còn lấy đồ ăn vặt của mình chia sẻ cho Vạn Tiểu Phàm. Nhưng Vạn Tiểu Phàm vẫn luôn không dám ăn, làm Tiểu Mạch thập phần thất vọng.
Nhà Lục Lâm mời mấy thêu công, Lục Lâm đều giao cho Vân Nương quản lý, mấy thêu công cũng rất thành thật, có thể là sợ bị đuổi việc, nên càng ra sức làm việc.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ ở tại đông sương phòng, Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mễ ở tại tây sương phòng.
Vạn Thiết cùng Vân Nương ở tại phòng hạ nhân, người Lục trạch còn tương đối ít, tổng cộng chỉ có ba hạ nhân.
“Đương gia, ngươi thấy hai chủ nhân này là người như thế nào a?” Vân Nương cảm thấy Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ rất kỳ quái.
Vạn Thiết thở dài, nói: “Hảo hảo làm việc là được.”
Cha Vạn Thiết là hạ nhân, đứa nhỏ sinh ra cũng là hạ nhân, tính tình của gia chủ cũng không phải rất tốt, từ nhỏ Vạn Thiết đã phải học xem mặt đoán ý, nên bản lĩnh của Vạn Thiết cũng không tồi, dần dần liền lăn lộn vị trí quản sự, tuy rằng vẫn là hạ nhân, nhưng cũng đã không tồi.
Vân Nương vốn là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, Vạn Thiết rất có hảo cảm với Vân Nương, đáng tiếc, nàng lại bị đại thiếu gia nhìn trúng, đại phu nhân vì ghen ghét mà hủy mặt Vân Nương, Vân Nương bị hủy dung, đại thiếu gia liền không còn hứng thú, đại phu nhân thuận nước đẩy thuyền, gả Vân Nương cho Vạn Thiết.
Tuy rằng Vân Nương bị hủy dung, nhưng đối với một hạ nhân như Vạn Thiết mà nói, cưới một tức phụ vốn đã không dễ dàng, có thể cưới được Vân Nương cũng đã không tồi, sau khi Vạn Thiết cùng Vân Nương thành hôn, sinh hạ Vạn Tiểu Phàm. Vốn dĩ cuộc sống trôi qua cũng không tệ, bất quá, sau khi thị thiếp của đại thiếu gia sinh con, tiểu thiếu gia do đại phu nhân sinh lại không được coi trọng.
Không biết tiểu thiếu gia có bị ai xúi giục hay không mà lúc nào cũng xem Vạn Tiểu Phàm không vừa mắt, để Vạn Tiểu Phàm làm thư đồng cho nó, luôn đối Vạn Tiểu Phàm không đánh thì mắng, có vài lần suýt chút nữa đã đánh chết người.
Hạ nhân ký khế bán mình cho dù có bị đánh chết, thì chỉ cần tiêu tiền đút lót một chút, quan phủ cũng sẽ mặc kệ.
Vạn Thiết không đành lòng nhìn nhi tử chịu tra tấn như vậy, liền cãi lời tiểu thiếu gia, chọc giận phu nhân, phu nhân liền bán một nhà ba người bọn họ.
Vân Nương liếc mắt nhìn Vạn Tiểu Phàm, có chút lo lắng cho nhi tử.
Hai năm trước Vạn Tiểu Phàm luôn bị người khi dễ, thần trí ẩn ẩn có chút vấn đề, Vân Nương thập phần áy náy với đứa con trai này.
Vân Nương đã từng là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, khi dễ Vạn Tiểu Phàm, đúng là nhi tử của đại phu nhân, Vân Nương suy đoán tiểu thiếu gia khi dễ nhi tử của nàng, cũng có nguyên nhân là do nàng.
Nàng là nha hoàn hồi môn của phu nhân, vào cửa không lâu, đại thiếu gia liền nổi lên hứng thú với nàng, tiểu thư vì ghen ghét mà hủy mặt nàng, thấy nàng hủy dung, đại thiếu gia liền không để ý đến nàng.
Đại thiếu gia không phải một người chung thủy, sau khi tân hôn không lâu, liền từng bước từng bước đưa thị thiếp vào cửa, cuộc sống của tiểu thư không thoải mái liền lấy nàng trút giận.
Hai năm trước, đại thiếu gia Lâm di nương, xuất thân từ hoa lâu, phong lưu đa tình, thiện giải nhân ý, thập phần được sủng ái.
Sau khi Lâm di nương vào cửa, liền truyền ra lời đồn đại phu nhân tâm tính ác độc, chuyện nàng bị hủy dung cũng bị lấy ra để chứng minh cho thanh danh không tốt của đại phu nhân, cuộc sống của nàng càng thêm khổ sở.
Sau khi cả nhà bị bán đi, vẫn luôn lang bạc kỳ hồ*, người môi giới căn bản mặc kệ sống chết của bọn họ, một ngày chỉ cho nửa cái màn thầu, bảo đảm bọn họ sẽ không đói chết.
*Lang bạc kỳ hồ: Tình trạng túng quẫn, vướng mắc.
Vạn Thiết có chút kỳ dị nói: “Lục thiếu làm cái túi kia, thật đúng là thần kỳ.”
Vân Nương phụ trách làm công đoạn cuối cùng, Vạn Thiết cũng thấy qua thành phẩm cuối cùng là cặp sách. Trước kia Vạn Thiết làm quản gia cho phú hộ, cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng thấy túi nào thần kỳ như thế.
Vân Nương gật gật đầu, nói: “Túi này hẳn là có thể được học sinh hoan nghênh.”
Sau khi đã để một đám