Thẩm a bà làm việc ở trấn trên, nếu Trần Tiểu Mễ có rảnh cũng sẽ mang Thẩm Trì cùng Trần Tiểu Thái về nông thôn.
Rau xanh, củ cải trên trấn trên đều cần tiền mua, theo nguyên tắc có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, Trần Tiểu Mễ thường xuyên về nông thôn một chuyến để dọn đồ.
Thời điểm Trần Tiểu Mễ về nhà, vừa lúc Lục Đồng hồi môn.
Ở thời đại này hồi môn là dịp về nhà của nữ nhi sau một tháng gả ra ngoài, nữ nhi, con rể hồi môn sẽ mua vài thứ đưa đến nhà nhạc phụ, con rể mua đồ càng nhiều, chứng minh nữ nhi ở nhà con rể sống rất tốt, cha mẹ nhà gái đã có thể yên tâm.
Lục Lâm là ở rể, theo lý thì cũng phải hồi môn, nhưng Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ ngại phiền toái, nên không có trở về.
Thời điểm Lục Lâm vào nhà Trần Tiểu Mễ đã bệnh nặng, lúc ấy cũng không nghe ai nói cái gì, nhưng sau đó cuộc sống của nhà Trần Tiểu Mễ từ từ đi lên, liền có người lôi việc này ra nói, chỉ trích Lục Lâm vong ân phụ nghĩa, gả ra ngoài rồi thì nhà cũng không về. Bất quá, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ cũng không xem là chuyện to tát gì.
Trong mắt Lục Lâm, cho dù khi hồi môn đưa một đống đồ vật đến, cũng sẽ bị người khác chế nhạo một phen, hai người đều không phải người để ý thanh danh, tự nhiên sẽ không làm chuyện tốn công vô ích này.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ không ở nhà, kỳ thật, Trần lão đại đã lén tới nhà hai người, nhưng đồ trong nhà cơ bản là đã dọn hết, Trần lão đại tới một chuyến, không thu hoạch được gì, bất lực trở về.
Chỗ Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ ở tương đối vắng, ngay từ đầu cũng không ai phát hiện, nhưng thời gian dài, vẫn bị phát hiện.
Lục Lâm nói với người ngoài là hắn tìm được một công việc ở trấn trên, tạm thời ở lại trấn trên.
Lục Lâm vừa nói như vậy, liền làm người trong thôn hâm mộ một trận, một công việc ổn định trên trấn, công việc hai lượng bạc một tháng của Lục An tương đương với một cái chén vàng, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ, hiện giờ Lục Lâm cũng tìm được việc làm ở trong thành, chúng thôn dân sôi nổi cảm thán, vận khí của Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm đã đổi thay.
“Ca ca.” Trần Tiểu Thái đi tới bên người Trần Tiểu Mễ, nói nhỏ: “Đại ca, Lục Đồng một mình trở về.”
Trần Tiểu Mễ nhịn không được có chút kinh ngạc, thanh danh của y cùng Lục Lâm quá kém, đơn giản là bất chấp tất cả, nhưng Lục Đồng luôn rất hiếu thắng a, ngày hồi môn quan trọng như vậy, Lục Đồng cư nhiên một mình trở về, để mấy bà tám trong thôn nhìn thấy, không biết sẽ nói thành cái dạng gì.
Nhưng cái phu quân mới cưới kia của Lục Đồng, cư nhiên để một mình nàng trở về vào ngày quan trọng như vậy, vậy sự quan tâm của vị phu quân mới cưới kia dành cho Lục Đồng cũng hữu hạn a.
Lục Lâm nghĩ đến vẻ mặt chán ghét của Lục Đồng sau khi nguyên chủ rơi xuống nước, liền cảm thấy Lục Đồng thành như bây giờ, cũng là đáng đời.
Lục gia.
Thang thị nhìn nữ nhi, nhịn không được có chút nôn nóng.
Thang thị chỉ cảm thấy gần đây chuyện gì cũng không thuận lợi, người thê tử mà đại nhi tử cưới là một con quỷ đòi nợ, chủ bộ đại nhân căn bản không xem bọn họ là chuyện to tát gì, mà nhà gái cũng vậy, gả con ra ngoài lâu như vậy, ngay cả cái tin cũng không có, thật vất vả mới chờ đến hồi môn, lại chỉ có một mình nữ nhi trở về.
So sánh một chút, lúc trước ai cũng cảm thấy Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ, nhất định sống không tốt, bây giờ cuộc sống của Trần Tiểu Mễ càng ngày càng đi lên.
Gần đây người trong thôn nói tới Trần Tiểu Mễ, tuy rằng đa số là quở trách, nhưng cũng có không ít người cảm thấy Trần Tiểu Mễ có bản lĩnh, kiếm tiền thật nhiều. Thanh danh chỉ là hư ảo, bạc mới là thật.
“Tướng công ngươi đâu?” Thang thị hỏi.
Lục Đồng tràn đầy buồn bực nói: “Tiểu tử trong nhà sinh bệnh, tướng công đi mời đại phu về xem bệnh cho nó rồi.”
Thang thị rầu rĩ nói: “Cái thằng nhóc chết tiệt kia, sớm không bệnh, muộn không bệnh, chọn ngay lúc này bị bệnh, chắc là cố ý đi?”
Lục Đồng bĩu môi, nói: “Ai biết nó chứ!”
Lục Đồng gả đến nhà chồng, sống cũng không tốt, thật ra Lý Kế đối xử với nàng cũng không tệ lắm, nhưng lão thái thái vẫn luôn mặt sưng mày xỉa với nàng.
Sau khi Lục Đồng gả qua, lão thái thái liền sai nàng nấu cơm, giặt quần áo, còn muốn nàng giúp may vá y phục, thậm chí còn bắt nàng đi dọn phân.
Lục Đồng cảm thấy Lý gia đâu phải tìm con dâu.
Thời điểm Lục Đồng ở Lục gia, vẫn luôn mộng tưởng trở thành thái thái nhà giàu, sợ làm việc hư tay, mấy chuyện như nấu cơm, giặt quần áo đều không dính tay, Thang thị cũng cảm thấy nữ nhi lớn lên xinh đẹp, vừa nhìn liền biết có mệnh quan thái thái, trước kia lúc còn nhị phòng, chuyện gì cũng ném cho nhị phòng làm, nuông chiều Lục Đồng thành đứa cái gì cũng không biết làm.
Lục Đồng ở Lý gia nấu cơm, lần nào nấu cơm cũng ăn không được. Lão thái thái thập phần bất nmãn với Lục Đồng, luôn mắng Lục Đồng ham ăn biếng làm, cái gì cũng không biết làm.
Tiểu hài tử trong nhà, chắc là nghe thôn dân nói, có mẹ kế liền có cha kế, liên xem Lục Đồng là địch nhân, lúc nào cũng đề phòng.
Tính tình của Lục Đồng cũng không tốt, thấy tiểu tử coi nàng như thù địch, cũng không thèm để ý tới nó, hai người nhìn nhau không vừa mắt, Thang thị nhìn nữ nhi, trong lòng buồn rười rượi, con dâu mới cưới về là một con quỷ đòi nợ, nữ nhi hồi môn cư nhiên không mang cái gì về, một thân một mình về nhà, Thang thị cảm giác mặt mũi của mình đều bị mất hết.
Thang thị có chút oán trách nhìn Lục Đồng, nói: “Hôm nay hồi môn, sao ngươi không mang cái gì về a?”
Lục Đồng nhìn ra mẫu thân ghét bỏ mình, thầm có chút chua xót.
Lục Đồng nghĩ đến trước đó vào cửa, liền lão thái thái Vương thị ở cạnh cửa chờ nàng, Lục Đồng còn nghĩ, nãi nãi thật tốt, sớm đã chờ nàng, chỉ là khi lão thái thái nhìn thấy hai tay nàng trống trơn chỉ về một mình, liền mắng hai câu, tránh ra, Lục Đồng giống bị hắt một chậu nước lạnh, thập phần xấu hổ.
Về nhà không chuẩn bị cái gì.
Thang thị đen mặt, nói: “Nhà chồng ngươi cũng quá khi dễ người.”
“Tẩu tử đâu?” Lục Đồng hỏi.
Thang thị rầu rĩ nói: “Về nhà mẹ đẻ rồi.”
Lần trước Lý Phương Nguyệt cùng Lục Trình Ngọc hồi môn, cũng không thấy được chủ bộ, Lục Trình Ngọc cùng Lý Hồng nổi lên tranh chấp, hai người nháo lớn một trận. Sau khi trở về, Thang thị nghe thấy không đáp lên chủ bộ