Mai Quyên mang giày, đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng trẻ trung cao lớn có nước da trắng nõn của người thanh niên kia: “Đó chính là Điền Chí Thành?”Dáng người Điền Chí Thành cao lớn, cao tầm 1m78, anh ấy có gương mặt tuấn tú, bởi vì ngày thường anh lười nhác không làm việc, nên nhìn anh trắng trẻo sạch sẽ hơn so với mấy người đàn ông trong thôn.
Hơn nữa thân thể kiếp trước của anh học chuyên về văn hóa nghệ thuật, khiến bản thân anh có khí chất thư sinh, nhìn từ xa trông anh rất trong trẻo tuấn dật.
Mai Quyên có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: “Anh ta là Điền Chí Thành à, tôi nhìn anh ta không giống người mà mọi người trong thôn hay nói, nhìn anh ta rất đứng đắn.
”Đỗ Phương khinh thường bĩu môi, hận không thể trợn trắng mắt nói: “Mấy người nhân mô cẩu dạng bộ ít sao? Mấy người trong thôn ở chung với nhau vài thập niên rồi, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái là có thể biết người ta tốt hay xấu được sao?”Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, cô căn bản không muốn đi gặp Điền Chí Thành đang đứng ngoài sân kia, nếu không phải Điền Chí Thành đẩy cô xuống sông,