Khu nhà của thanh niên trí thức không lớn, nhưng có khoảng ba mươi thanh niên trí thức ở đây, Mục Hiểu Hiểu không muốn mất mặt trước mọi người, cô lau khô nước mắt, mang giày rồi đi ra ngoài.
Mục Hiểu Hiểu đi đến gốc cây đa, cô dùng ánh mắt tự cho là hung dữ trừng mắt nhìn Điền Chí Thành: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”Điền Chí Thành cảm thấy ngữ khí khi Mục Hiểu Hiểu nói chuyện có chút hung dữ lại đáng yêu, rõ ràng cô là một cô gái mảnh mai dịu dàng, lại bị anh làm cho tức giận như vậy, cô giống như một con mèo con bị chọc phải giương nanh múa vuốt.
Điền Chí Thành cười thầm trong lòng, trên mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì, anh thành khẩn xin lỗi: “Sự kiện kia…Thực xin lỗi cô, tôi đến đây chính là muốn nói lời xin lỗi với cô.
”Điền Chí Thành đưa túi giấy cho Mục Hiểu Hiểu, nói: “Tôi có mua chút đồ ăn vặt, mấy cô gái như cô chắc sẽ thích ăn.
”Mục Hiểu Hiểu không nhận, cô nhìn Điền Chí Thành, đôi mắt trong veo mang theo sự tức giận: “Tôi không cần đồ vật của anh, cũng không cần lời xin lỗi từ anh, tôi muốn hỏi anh, anh rốt cuộc muốn gì?”Gương mặt Mục