Lúc này mới tờ mờ sáng, thị trấn có bộ dáng mới thức dậy, người trên đường thưa thớt hoạt động không nhiều lắm, công xã cùng các cửa hàng đều chưa mở cửa, Điền Chí Thành hướng chợ đen đi tới.
Dòng người ở chợ đen rõ ràng nhiều hơn bên ngoài, mọi người mua bán đủ loại đồ vật, đa phần họ đều chọn cách lấy vật đổi vật.
“Chí Thành, em lại mang đồ tốt gì tới à.
”Điền Chí Thành vừa tiến vào chợ đen, anh đã bị một người đàn ông thân hình cao lớn trẻ tuổi câu lấy bả vai.
“Anh Trình.
” Điền Chí Thành quay đầu, từ trước đến nay khi gặp ai anh cũng lên tiếng chào hỏi.
Người đàn ông này tên là Triệu Trình, anh ta có thể được coi là bạn bè thân thiết hiếm hoi của nguyên thân, chuyên môn ở chợ đen làm đầu cơ trục lợi* kiếm tiền, so với bộ dáng cao lớn thì các làm người của anh ta đáng tin cậy hơn nhiều, là một người đàn ông trượng nghĩa, cũng rất biết cách mua bán, nên ngày thường anh ta rất chiếu cố Điền Chí Thành.
(*lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng)“Em bắt được một con gà