Ngày thường Triệu Trình hay đi đến mấy vùng nông thôn trên núi để kiếm hàng, số người anh ta nhìn thấy và quen biết cũng không ít, không ngờ vài ngày anh ta không đến thôn Chu Điền, thì Điền Chí Thành đã sắp lấy vợ rồi.
“Là một cô gái trong hội thanh niên trí thức ở thôn em, mới xuống nông thôn được nửa năm.
” Điền Chí Thành ngượng ngùng không dám nói ra nguyên thân như thế nào thúc đẩy chuyện này, anh chắc chắn khi nghe thấy chuyện này Triệu Trình sẽ đánh anh một trận.
“Phần tử trí thức rất tốt, thằng nhóc em đúng là người có phúc khí, tương lai sinh đứa con trai chắc chắn là người làm công tác văn hóa.
” Triệu Trình vui vẻ cười, từ trong túi móc ra một sấp nhân dân tệ, đếm vài tờ rồi đưa cho Điền Chí Thành: “Kết hôn là ngày nào, anh sẽ đến uống ly rượu chúc mừng em.
”“Còn chưa định ngày, chờ định ra ngày cưới em nhất định sẽ báo anh hay.
” Điền Chí Thành gật gật đầu, lại đếm đếm tiền, nghi hoặc nói: “Anh Trình, có phải anh đưa em hơi nhiều không, em nhớ là không nhiều tiền như vậy.
”Trừ bỏ 6 đồng tiền bán gà rừng, Triệu Trình đưa cho anh tổng cộng 30 đồng, Điền Chí Thành biết nguyên thân