Ngày mai là ngày đầu tiên Vũ Nhi đi làm nên cô cũng không thể nào để ngày đầu tiên trễ giờ được.
Trần Vương đưa cô về đến nhà.
Đến trước cửa nhà, ngồi trong xe Trần Vương quan tâm Vũ Nhi.
“Em vào nghỉ ngơi đi nhé! Hôm nay em cũng mệt rồi.”
Trần Vương nhanh tay mở cửa xe bước xuống, anh chạy vòng qua phía ghế phụ mở cửa cho Vũ Nhi.
Vũ Nhi bước xuống xe, cảm ơn Trần Vương rồi bước vào nhà.
“Cảm ơn đàn anh đã đưa em về.”
Trần Vương đưa tay lên xoa đầu Vũ Nhi một cách cưng chiều.
“Em khách sáo với anh làm gì chứ?”
Vũ Nhi cảm thấy hơi mất tự nhiên, nên cúi đầu rời khỏi bàn tay của anh rồi bước vào nhà.
“Ngủ ngon nhé đàn em.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Vũ Nhi quay người bước vào nhà.
Trần Vương đợi đến khi đàn em của mình đi vào trong nhà mới yên tâm rời đi.
Vũ Nhi thay quần áo rồi vào phòng đã thấy Bảo Bảo nằm ngủ.
“Mẹ ơi, mẹ về rồi.”
Dù là đang ngủ nhưng Bảo Bảo cảm nhận được mẹ về nên mở mắt và ôm chầm lấy mẹ.
“Mẹ về với Bảo Bảo rồi.
Bảo Bảo ngủ ngon nhé!”
“Mẹ ngủ ngon ạ!”
Vũ Nhi hôn nhẹ lên trán tiểu bảo bối của mình rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau.
Bảo Bảo dù chỉ là mới bảy tuổi thôi nhưng từ nhỏ đã được Vũ Nhi dạy dỗ rất tốt từ cách lễ phép với người lớn, đối xử bạn bè đến ngay cả nấu ăn cũng được dạy một cách rất tốt.
Ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào mặt của tiểu bảo bối này.
Bảo Bảo thức dậy, rón rén đi về bên phía cửa sổ kéo rèm cửa lại để Vũ Nhi ngủ thêm một lát.
Bây giờ vẫn còn rất sớm.
Bảo Bảo đi rón rén vào nhà vệ sinh xúc miệng rửa mặt rồi đi xuống bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai mẹ con.
Bảo Bảo trông như đầu bếp chuyên nghiệp đã được Vũ Nhi đào tạo vậy.
Bảo Bảo mở ngăn tủ lấy ra một cái chảo rồi đem đi rửa.
Cậu bé cho chảo lên bếp rồi làm ra những chiếc trứng ốp la trông rất đẹp mắt.
Sau một hồi quầng quật cũng đã có được hai phần ăn sáng no nê của hai mẹ con.
Cũng đã sáu giờ ba mươi, tiểu bảo bối quay lại phòng ngủ kéo rèm cửa sổ ra rồi gọi mẹ dậy.
“Mẹ ơi, dậy ăn sáng nếu không trễ giờ mất.”
“Mẹ dậy rồi.”
Nói xong, Bảo Bảo đi ra ngoài chuẩn bị tiếp cho xong bữa ăn sáng.
Vũ Nhi miệng thì bảo là dậy rồi nhưng thật ra vẫn còn đang ngủ.
Bảo Bảo cho bánh mì vào lò vi sóng hâm lại cho nóng, rồi hâm sữa đã pha sẵn lại cho nóng.
Ting!
Một tiếng lò vi sóng đã tự ngắt điện, bánh mì thơm phức được đem ra lò.
Bảo Bảo thấy cũng đã mấy phút rồi sao vẫn chưa thấy mẹ ra ngoài.
Tiểu bảo bối quay lại phòng ngủ thấy Vũ Nhi vẫn còn đang nằm ngủ.
Bảo Bảo nghĩ trong đầu nếu mẹ không dậy sẽ phải trễ làm mất.
Tiểu bảo bối với dáng vẻ cậu bé nhanh nhẹn nhảy phóc lên giường kêu mẹ dậy.
“Mẹ ơi, dậy đi đã trễ rồi.”
Vũ Nhi lăn qua lăn lại một lúc vẫn không chịu dậy.
Bảo Bảo đành phải dùng đến tay chân để gọi mẹ dậy thôi.
Tiểu bảo bối dồn hết sức xuống chân sau đó đá vào người Vũ Nhi một cái đau thấu trời.
Vũ Nhi đang ngủ có cảm giác như