Sau khi Bảo Bảo ra về thì Hàn Thương Mạnh ngắm bức tranh mà cậu bé vẻ một hồi rất lâu.
Hình như ông ta đang suy tính chuyện gì ở trong đầu mình.
“Cậu theo dõi hành tung của con bé đấy thật kỹ, và tìm hiểu thật kỹ giúp tôi sau khi ra nước ngoài con bé đã làm gì.”
Giọng điệu của ông rất điềm tĩnh, có vẻ như ông đã không quá bực tức khi nhắc đến Vũ Nhi nữa.
Sau khi về nhà thì vẫn như mọi khi, Hàn Thương Mạnh quan sát thật kỹ ở xung quanh và dẫn Bảo Bảo vô trong Phòng cậu bé, khóa chốt cửa lại và lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại khác.
Anh ấy bấm gọi điện cho Vũ Nhi.
“Mommy Bảo Bảo đây ạ.”
“Con nhớ Mommy lắm ạ.”
“Bảo Bảo ở bên cạnh ba có tốt không?”
“Dạ Ba ba chăm con tốt lắm ạ.
Ba Ba giống như mẹ vậy đó.”
“Bảo Bảo ở bên ba nhớ nghe lời ba nhé.”
“Dạ con biết rồi.
Mommy có khỏe không.
Bảo Bảo muốn gặp Mommy lắm.”
“Bảo Bảo ngoan nha.
Mommy và Ba ba sẽ tìm cách để gia đình mình được như trước.”
“Dạ Bảo Bảo hiểu rồi ạ.”
“Nhớ nghe lời Ba ba đấy Bảo Bảo.”
“Em cũng coi giữ gìn sức khỏe đi.
Anh có nhờ Trần Kiệt và Thiên Ngân hỗ trợ em thời gian tới.
Có chuyện gì em cứ gọi trực tiếp anh.
Anh sẽ tìm cố gắng tìm cách.”
Hàn Dương Phong cúp máy và cất điện thoại đi.
Anh ấy ôm Bảo Bảo vào trong lòng mình và xoa đầu cậu bé.
“Bảo Bảo phải chịu thiệt thòi rồi.”
Nói xong anh ta ra khỏi phòng để chuẩn bị bữa ăn, chỉ còn lại một mình Bảo Bảo ở trong phòng.
Cậu bé liền sử dụng máy tính mà Hàn Dương Phong cho cậu bé.
Cậu thao tác rất nhanh nhẹn.
Chăm chú vào cái máy tính.
“Bảo Bảo ra ăn cơm nào.”
“Dạ Bảo Bảo ra liền.”
Cả hai cùng dùng bữa tối với nhau, khuôn mặt ai cũng thể hiện lên nổi buồn.
Một người thì muốn cùng người mình yêu sống trọn đời bên nhau, cả hai cùng xây dựng một mái ấm.
Còn một người thì muốn có đầy đủ cả ba và mẹ.
Ở trong một nhà hàng bốn sao, Hàn Minh Nguyệt đang ngồi ở đấy đợi ai.
Cô ấy ngồi với tư thế rất hưởng thụ.
Như một con thú mới săn được một miếng mồi lớn vậy.
“Chào cô, tôi cùng với vợ sắp cưới đã đến rồi.
Mong cô thứ lỗi vì đã để cô đợi quá lâu.”
“Ngồi đi.
Tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
Thì ra là Thiên Vương, cô ấy gọi anh ta ra là để lên kế hoạch trả thù với Hàn Dương Phong.
Cả ba người cùng nhau dùng bữa, sau khi dùng bữa xong thì Hàn Minh Nguyệt bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn.
Sáng nay hợp đồng ký kết của anh với công ty đã xong cả rồi.
Hàn Dương Phong anh ta cũng có hỏi nhưng tôi đã giải quyết xong cả rồi.”
“Bây giờ anh nên tiếp tục kế hoạch của chúng ta, tạo sự tin tưởng đối với Hàn Dương Phong.
Vì dạo gần đây anh ấy rất là bận rộn với chuyện tình cảm cá nhân của anh ấy.”
“Để có được sự tin tưởng thì anh cứ hoàn thành tốt công việc của anh, tôi sẽ nói thêm vào để được sự tin tưởng này.”
Thiên Vương cứ gật đầu khi nghe Hàn Minh Nguyệt nói.
Sau khi nói xong thì Diệu Linh không khỏi tò mò về chuyện của Hàn Dương Phong và Vũ Nhi.
Cô ta không kiềm được miệng mình nên hỏi thẳng Minh Nguyệt.
“Hàn Dương Phong và Vũ Nhi, cả hai đang có chuyện gì à cô Minh Nguyệt.”
“Cô cũng biết Vũ Nhi à.”
“Cô ta không được lòng ba của tôi nên ông ấy đã cấm không cho Hàn Dương Phong tiếp tục cùng cô ấy.”
Diệu Nhi nghe được tin này liền mỉm cười.
Cô ta rất đắc ý với chuyện này khi xảy ra với Vũ Nhi.
Cả hai rồi đi trước.
Giờ đây