Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Tiểu Bắc rời khỏi y quán Vĩnh An, Lục Lâm Nguyên tuy rằng ngoài mặt đối với nàng vẫn tươi cười rạng rỡ, hết mực yêu chiều, làm ra cái vẻ vô ưu vô lo giống như chuyện của năm ngày về trước chỉ đơn giản là một giấc mộng thoáng qua, thế nhưng làm sao có thể giấu được nàng khi nhìn vào đôi mắt ngổn ngang bộn bề những tâm sự đó của chàng.
Nàng vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc Tiểu Bắc bước chân khỏi nơi đây, nơi chốn đã chứa đựng biết bao kỷ niệm của cả ba người.
Từ nay nơi y quán Vĩnh An đã chẳng còn bóng dáng một đứa bé tóc búi cao trên đầu, đưa tay lau mồ hôi trán ngồi lẩm nhẩm tên từng vị thuốc một, sau đó cẩn thận gói ghém những dược liệu đó vào một gói với nhau, cũng đã chẳng còn một Tiểu Bắc luôn ôm lấy nàng mà làm nũng đòi nàng dắt tay thằng bé đi chơi.
Tất cả, đều đã trở thành dĩ vãng rồi.
Đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy đã đi xa, xa khuất khỏi cổng thành Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành thì nàng mới bần thần trở lại y quán Vĩnh An, nhặt từng mảnh vỡ vương tứ tung khắp nơi của chiếc bát đựng thuốc độc, khẽ khàng hỏi Lục Lâm Nguyên:
“Lâm Nguyên, tại sao độc Vô Sắc chỉ có mình Tiểu Bắc mới giải được? Huynh mau nói rõ cho ta đi.”
Lục Lâm Nguyên đi tới bên cạnh, cầm lấy mảnh vỡ trong tay nàng rồi đặt nàng ngồi xuống chiếc giường gần đó.
“Bởi vì Vô Sắc vốn không phải là độc.”
Trước ánh mắt ngơ ngác không hiểu của nàng, chàng chậm rãi giải thích:
“Thật ra thứ độc Vô Sắc mà ta nói chỉ đơn thuần là một bát nước suối mà thôi.”
“Nước suối?”
“Đúng thế, độc ta muốn Tiểu Bắc giải không phải ở trong bát nước vô hại này, mà chính là độc ở trong tâm của thằng bé.”
Lục Lâm Nguyên phiền não thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay ấm áp dịu dàng nắm lấy tay nàng.
“Tiểu Bắc của hiện tại đã mù quáng đến độ chỉ biết cố gắng sống chết tìm kiếm những ảo mộng vô thường mà không biết rằng sự thật đã ở ngay trước mắt.
Nếu để càng lâu, độc ngấm dần vào tâm trí, rồi một ngày thằng bé sẽ làm ra những hành động khiến mọi thứ chẳng thể nào vãn hồi được nữa, thế nên ta đành phải để Tiểu Bắc rời xa nàng để đi tìm lấy chân tâm.
Uyển Nhi, nàng có trách ta không khi đã tùy tiện quyết định như vậy?”
Nàng dựa đầu vào bờ vai chàng, lại càng nắm lấy tay chàng chặt hơn, nhẹ giọng đáp:
“Lâm Nguyên, đây chính là cách giải quyết toàn vẹn nhất cho đôi bên, ta thật sự cảm ơn huynh còn không đủ, làm sao lại trách huynh được cơ chứ.”
Chàng gật đầu cười, sau đó đưa bàn tay ngọc ngà của nàng lên trước mắt mà ngắm nghía.
“Chiếc vòng đan này, thật là hợp với nàng.”
Nói rồi, chàng vuốt theo từng ngón tay trắng nõn như ngó sen của nàng, chầm chậm cầm lấy chiếc vòng đan rồi cởi ra.
Ngay lúc nàng đưa mắt tỏ ý không hiểu vì sao chàng lại tháo chiếc vòng đan ra thì chàng đã lấy từ trong tay áo một sợi chỉ màu đỏ mảnh mai như tơ, giống với màu của chiếc vòng đan, giống như là cùng được lấy ra từ trong một khung cửi vậy.
“Uyển Nhi, chiếc vòng đan này đã đi theo ta suốt bao nhiêu năm nay, mỗi ngày, mỗi ngày đều sẽ nhiều hơn một sợi chỉ được đan thêm vào đây.
Nàng có biết tại sao không?”
Nàng lắc đầu không hiểu, bất chợt chạm phải ánh mắt dịu dàng của chàng, khiến cho con tim nàng không ngừng nhảy loạn lên trong lồng ngực.
Cho dù nàng đã được chàng nhìn không biết bao nhiêu lần bằng ánh mắt dịu dàng ấy, thế nhưng lần nào cũng vậy, nàng chẳng thể nào thoát ra khỏi sự đê mê điên đảo mà chàng giăng ra cho nàng.
“Bao nhiêu sợi chỉ, bấy nhiêu mối tơ lòng.
Uyển Nhi, chiếc vòng này chính là kết tinh của những ngày chờ đợi nàng của ta.”
Nàng khẽ mỉm cười, nói:
“Cơn bão này không khỏi chém quá to rồi.
Lâm Nguyên, huynh và ta mới chỉ quen biết nhau có hai tháng mà thôi, trong khi đó chiếc vòng đan này đã được kết nhiều sợi như vậy, huynh định giải thích thế nào bây giờ?”
Lục Lâm Nguyên lắc đầu, đôi môi khẽ hôn vào trán nàng, thủ thỉ:
“Ta yêu nàng trước cả khi nàng và ta gặp nhau, lời giải thích này đã đủ hay chưa?”
Nàng khẽ quay mặt đi, lấy ông tay áo che miệng cười.
Chẳng ngờ Lục Lâm Nguyên lại dùng cách bày tỏ trẻ con như vậy để nói với nàng, thế nhưng lạ thay câu nói ấy lại giống như tia nắng ấm áp cuối xuân len lỏi vào trong tâm tư của nàng, nở rộ lên trong đó những sắc hoa muôn hồng nghìn tía đằm thắm, mặn nồng.
Thật ra, nàng đâu hay biết rằng lời vừa rồi của Lục Lâm Nguyên nào phải là lời nói dối.
Chàng đã chờ đợi nàng suốt bao nhiêu năm nay, tỉ mẩn đan từng sợi chỉ lại với nhau, ngày qua ngày, tháng qua tháng, rồi lại năm qua năm, cứ như vậy, cho đến ngày được gặp lại nàng…
Sau khi đan xong, chàng nâng tay nàng lên, đeo lại chiếc vòng đan vào cổ tay nàng, vươn vai mấy cái rồi nói:
“Không có Tiểu Bắc ở đây nữa, công việc bắt đầu đổ dồn lại với nhau rồi đây.
Uyển Nhi, nàng cứ đi nghỉ ngơi một lát đi, chốc nữa đến giờ cơm ta sẽ gọi nàng dậy.”
Nàng mỉm cười vỗ vai Lục Lâm Nguyên, sau đó đi ra ngoài cửa y quán, vẫy vẫy tay nói với chàng:
“Ta cũng không phải là người vô dụng như thế, Lâm Nguyên, mau ra đây, ta muốn học một chút y thuật.”
Chàng bật cười thành tiếng, hứng thú ngồi dậy rồi cầm lấy tay nàng.
“Tiểu cô nương ngốc nghếch, học y thuật không phải một sớm một chiều là được ngay đâu.”
“Không phải ta là Thần Y phu nhân sao, nếu ngay cả một chút y thuật cũng không biết thì thật là khiến người khác phải chê cười.”
Nàng nũng nịu dựa đầu vào ngực chàng, tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ mà mạnh mẽ của chàng, lòng thầm mong rằng quãng thời gian tốt đẹp này sẽ mãi mãi không kết thúc, để nàng có thể mãi mãi được dựa vào chàng như vậy, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại trong ái ân mãn nguyện.
“Giáp tý trùng tân tân giáp tý,
Xuân thu mấy độ, độ xuân thu.” (1)
(1) Phỏng dịch:
“Giáp tý vừa qua, qua giáp tý,
Xuân thu mấy độ, độ xuân thu.”
Một năm sau.
Lương Ngọc Bảng lại một lần nữa được mở ra, khiến cho giang hồ không khỏi một phen dậy sóng.
Lương Ngọc Bảng nói ngắn gọn là bảng bài danh các tuyệt thế cao thủ trong giang hồ được chính Bách Hiểu Đường ghi nhận, cứ mỗi năm sẽ được thay đổi một lần, thế nên độ đáng tin cậy là chuyện không cần phải bàn cãi.
Trong khoảng thời gian một năm này, thế sự vô thường, thiên hạ biến đổi, những cơn sóng ngầm không ngừng cuộn trào âm ỉ sâu trong những lớp vỏ bọc tưởng chừng như yên bình.
Một năm nay, nhờ vào sự ân cần chăm sóc của Lục Lâm Nguyên, nàng đã hoàn toàn khôi phục võ công, trở lại làm một cao thủ Thiên Cảnh, cơ hồ còn có dấu hiệu tiến thăng lên tới Đại Thiên Cảnh, tuy rằng không đi lại trong giang hồ, thế nhưng nhờ vào y quán Vĩnh An hay có những cái miệng nói năng không ngớt của những người bệnh mà nàng cũng nắm được không ít thì nhiều những chuyện hay ly kỳ trong chốn giang hồ lồng lộng đó.
Chẳng hạn như là thảm họa diệt môn của Ôn Lạc môn, nàng nghe nói rằng chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà tông môn rường cột trong thiên hạ đó đột ngột trở thành một phế tích thảm hại; Hơn ngàn đệ tử thương vong, các vị trưởng lão vô cùng có tiếng tăm trong giang hồ cũng bị thảm sát, và đáng kinh ngạc hơn cả đó là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện này chính là một kẻ tự xưng là Độc Cô Kiếm Tiên.
Nàng vẫn còn nhớ đến cái tên Ôn Lạc môn qua câu chuyện của Ngân Như về nàng kỹ nữ A Âm.
Vốn nàng cũng không có ấn tượng tốt đẹp cho lắm với tông môn này, thế nên cũng chỉ cảm thán rằng tên Độc Cô Kiếm Tiên kia ra tay thật tàn nhẫn, đến chó gà cũng chẳng tha.
Ôn Lạc môn diệt vong không rõ nguyên do, Đại Trần Quốc bắt đầu rơi vào một phen khốn đốn, nhưng ở nơi đây có lẽ sự mất mát lớn nhất của những người dân Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành chính là sự ra đi của hai vị thành chủ và Hoa Thần Kiếm Tiên.
Khi nghe được tin dữ này, chính nàng cũng chẳng thể tin nổi vào đôi tai mình, một Thanh Ca tiêu sái tốt bụng như thế, một Hoa Tinh Vũ xinh đẹp sắc sảo nhường vậy, chẳng ngờ lại cùng bại dưới tay của Hộ quốc đại tướng quân Lâm Chiến Thiên, bỏ mạng tại Thanh Liên thành vốn đang ngập chìm trong khói lửa điêu tàn.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành để tang tròn một tháng.
Tòa thành xinh đẹp thơ mộng nay ngập đầy trong sự tiếc thương vô hạn, những đóa hoa mỹ lệ cũng thôi không còn khoe sắc, lả tả rụng khắp cung đường chính của thành.
Người dân nơi đây, ai ai cũng mặt ủ mày chau, thật lòng thật dạ đưa tiễn vong linh của hai vị thành chủ và Kiếm Tiên, thầm cảm thán rằng vật đổi sao dời, sinh tử chẳng qua lại chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhường vậy.
Hoa Thần Kiếm Tiên vẫn lạc, bị gạch tên khỏi Lương Ngọc Bảng, Thất Đại Kiếm Tiên Đại Trần Quốc nay chỉ còn sáu người.
Thứ tự vô cùng rõ ràng như sau:
Độc Cô Kiếm Tiên thiên hạ vô địch, chễm chệ bài danh hạng đầu.
Ám Minh Kiếm Tiên sau hơn hai mươi năm bế quan nay đã xuất thế, ngạo nghễ đứng thứ hai trong bảng.
Xem đến đây, nàng bất chợt quay đầu hỏi Lục Lâm Nguyên:
“Chàng mau nhìn xem, Ám Minh Kiếm Tiên là kẻ nào, tại sao y bế quan những hai mươi năm mới chịu ló mặt ra ngoài?”
Lục Lâm Nguyên đang kê đơn thuốc bên cạnh, nghe thấy câu hỏi của nàng liền cười đáp lại:
“Mau nhìn vẻ mặt hào hứng của nàng về Lương Ngọc Bảng kìa, chẳng lẽ nàng muốn đứng trong bảng này lắm sao?”
Nàng vuốt cằm một hồi, ngả lưng xuống chiếc giường ngay đó rồi cười nói:
“Đứng trong bảng này sao… Không tệ.
Lục lang, chàng đoán xem liệu ta có thể đặt chân vào Lương Ngọc Bảng được không?”
Chàng bật cười một tiếng, đưa tay gạt đống dược thảo sang một bên, nằm xuống ngay cạnh nàng rồi yêu chiều nói:
“Uyển Nhi của ta thiên tư trác tuyệt, võ công hơn người.
Nếu nàng thực sự muốn đứng trong Lương Ngọc Bảng, e rằng cái tên Độc Cô Kiếm Tiên kia cũng phải kiêng dè nhường nàng mấy phần.”
“Thật đúng là phụ xướng phu tùy (*), Lục lang, chàng trước giờ nói năng đều chẳng kiêng nể ai như thế sao.
Chẳng lẽ chàng quên là cái tên Độc Cô Kiếm Tiên đó chỉ bằng một người một kiếm đã đủ để san bằng cả một tông môn mấy ngàn người của Ôn Lạc môn ư? Nếu chẳng may phải đối đầu với y, ta e là cái y quán Vĩnh An nhỏ bé này còn chẳng đủ cho y nhét kẽ răng nữa là.”
(*) Nguyên văn là “phu xướng phụ tùy”, có nghĩa là chồng hát vợ theo, nhưng ở đây vai trò của Lục Lâm Nguyên lại ngược lại nên Thanh Uyển mới cố tình nói lái đi.
Lục Lâm Nguyên lớn tiếng cười, lại càng ôm nàng vào lòng chặt hơn, thủ thỉ bên tai nàng:
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ ta phải tiếp bệnh nhân rồi, nàng muốn đi đâu chơi thì đi đi, nhớ là phải về đúng giờ cơm.”
Nàng hơi bĩu môi, gõ vào trán chàng.
“Chàng thực sự cho rằng ta là trẻ con sao, lại còn dặn dò kiểu vậy nữa.
Ta không đi chơi đâu, ta muốn ra ngoài sắc thuốc cùng chàng, cách sắc thuốc hôm qua chàng dạy ta còn chưa làm thành thạo, hôm nay nhất định sẽ khiến chàng trố mắt một phen.”
Lục Lâm Nguyên âu yếm vuốt ve tóc nàng, sau đó kéo tay nàng ngồi dậy.
“Vậy thì mau đi sắc thôi, ta nóng lòng muốn xem nàng định làm ta trố mắt kiểu gì đấy!”
Gần đây trong thành đang xuất hiện bệnh dịch, tuy rằng mức độ lây lan không trên diện rộng như những bệnh dịch nguy hiểm khác, thế nhưng đó cũng là đủ để khiến cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành phải điêu đứng một hồi.
Trước nay luôn là Thanh Ca một mình xử lý các sự vụ lớn nhỏ trong thành, liêm chính, minh bạch, thế nên y rất được lòng người dân nơi đây.
Thế nhưng từ khi mất đi vị thành chủ đáng kính đó, Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành giống như rắn lạc mất đầu, lại thêm vào bệnh dịch hoành hành, thế nên người dân nơi đây đã phải chịu không ít khổ sở.
Cũng chính vì lẽ đó, hoàng đế ngay lập tức bổ nhiệm một vị quan thần khác lên thay Thanh Ca làm thành chủ, trực tiếp giao cho toàn bộ hơn năm