Nghê Thiên Ngữ không thích nhớ lại chuyện mình đã trải qua, biến mình thành người đáng thương, khiến mọi người trên đời cũng biết mình có nhiều phần đáng buồn, nhiều phần bất hạnh. Nhưng bất kể cô thế nào cũng khiến mình đi nhớ lại, cũng thỉnh thoảng nhớ tới, giấc mộng mơ hồ, truyền đạt cảm xúc chân thật nhất của đáy lòng cô.
Một năm trước, lúc cô 13 tuổi, chưa bao giờ mùa đông lại lạnh như thế.
Năm ấy bà ngoại qua đời, cô cố chấp tin, bà ngoại phải đi thiên đường, đi tới một nơi hạnh phúc. Bà ngoại đi rất đột ngột, sáng hôm đó cô làm xong bữa sáng, gọi bà ngoại dậy thì phát hiện bà ngoại không còn thở nữa, cô vừa khóc, vừa đi kêu người đến.
Cô biết lúc mất bà chỉ nhắm mắt, lại cảm thấy vui mừng. Bà ngoại có rất nhiều bệnh, bệnh cao huyết áp, bệnh tim, bệnh tiểu đường…… Những bệnh này tổn tại không để cho bà ngoại có quá nhiều khổ sở. Cô thậm chí hi vọng, lúc bà ngoại nhắm mắt kia, là mơ một giấc mơ đẹp, có lẽ bà ngoại mơ thấy ông ngoại, người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời bà.
Cô cũng nghe bà nói về ông ngoại, ông ngoại đi cũng rất đột ngột, chỉ là trước khi chết ông ngoại cũng bị bệnh, bệnh ung thu, mỗi ngày khổ sở khó nhịn. Mỗi lần nhắc tới ông là bà sẽ khóc, sau đó nói những điều tốt về ông.
Có lẽ bà ngoại không hi vọng ông ngoại dưới mặt đất cô đơn như vậy, cho nên đi theo ông, mỗi lần, cô đều tự nói với mình như thế.
Bà ngoại đã qua đời, cô lại theo Nghê Tử Nhứ. Từ trước kia, cô biết rõ, mẹ mình không thích mình, cho nên dù cô rất muốn biết rõ mẹ mình là hạng người gì, cũng không dám đi quấy rầy, có lần bà lấy ra tấm ảnh, cô nhìn, đó là một người phụ nữ rất đẹp.
Cô từng nghe bà ngoại nói qua, mẹ của cô là một tiểu công chúa chiều quá mức, nên hư rồi, cho nên không ít ích kỉ.
Nghê Tử Nhứ không chỉ xinh đẹp, thành tích cũng xuất sắc, từ lúc đi học, bên người bà có vô số nam sinh vây quanh, những nam sinh có điều kiện khác nhau, Nghê Tử Nhứ nhìn không hớn. Một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh, luôn cao ngạo coi trời bằng vung. Nghê Thiên Ngữ rốt cuộc cũng gặp được người đàn ông mình yêu, cũng là bố của Nghê Thiên Ngữ, cho tới bây giờ Nghê Thiên Ngữ cũng chỉ biết ông ấy họ Mộc.
Nghê Tử Nhứ từ nhỏ đã dáng yêu, khiến cha mẹ nuông chiều,họ hàng thân thích cũng hâm mộ ông bà ngoại sinh ra một người con gái như vậy. Lúc thi đai học, Nghê Tử Nhứ thi đứng thứ ba toàn trường, lúc đó là vô cùng vinh dự.
Nghê Tử Nhứ ở đại học biết Mộc, trên cô hai lớp, là một nam sinh được vô số nữ sinh ngưỡng mộ, sau đó cuối cùng quỳ dưới váy Nghê Tử Nhứ.
Sau chuyện xưa, không có gì không tầm thường, Nghê Tử Nhứ cùng Mộc rất tình cảm, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn. Kết hôn được mấy năm thì họ muốn sinh con, mấy năm trước hai người kết hôn vẫn rất hạnh phúc.
Nhưng sau khi Nghê Tử Nhứ sinh hạ Nghê Thiên Ngữ, Nghê Tử Nhứ hay cãi nhau với chồng mình.
Nghe bà ngoại kể chuyện, nhà họ Mộc không thích Nghê Tử Nhứ sinh con gái, có lẽ còn có nguyên nhân khác, nhà họ Mộc đối với đứa bé này rất ghét. Mộc cũng vì thế mà không vui, có lẽ nguyên nhân đó, Nghê Tử Nhứ đưa Nghê Thiên Ngữ về nhà mẹ mình, cùng nhau ra ngoài với chồng mình.
Nhưng một năm sau, hai người ly hôn.
Bà ngoại nói, mẹ bị làm hư rồi, sau khi gặp Mộc, lấy tình yêu làm sinh mệnh, lúc đầu người đàn ông sẽ đối tốt với phụ nữ, về sau ở với nhau càng lâu, chỉ biết ghét bỏ.
Nghê Tử Nhứ đem cuộc hôn nhân thất bại này, đổ hết lỗi lên đầu Nghê Thiên Ngữ, cứ kêu không muốn gặp đứa con gái này, bất kể bà ngoại khuyên như thế nào.
Lúc cô 13 tuổi kia, bà ngoại qua đời, Nghê Thiên Ngữ đành phải sống chung với Nghê Tử Nhứ. Cô sợ người phụ nữ xinh đẹp đó, luôn không dám nhìn Nghê Tử Nhứ, núp ở trong góc.
Nhưng quá khứ như vậy, không thiếu được ánh mắt lạnh của Nghê Tử Nhứ, thậm chí cả lời nhục mạ.
Nghê Tử Nhứ thích nhất là nói: Tại sao phải có mày? Tại sao mày phải tồn tại…..
Cô chỉ có thể núp trên ghế salon, chính mình co rút thành một cục.
Cô không biết, tại sao trong cặp của mình toàn là những bức thư tình, Nghê Tử Nhứ như bị điên lên, đổ toàn bộ thứ trong cặp của cô ra ngoài, nhặt những thứ kia, ném vào mặt cô.
“Mày còn nhỏ thế mà đã quyến rũ người khác, trưởng thành thì sao? Nhỏ như vậy cũng đi học làm hồ ly tinh, mày không thấy khó chịu à?”
Nghê Tử Nhứ xé toang những thứ kia, “Tao để ày đi quyến rũ người khác, tiểu tiện nhân, trong thân thể toàn là máu bẩn thỉu……”
Cô không thể nói gì nghe Nghê Tử Nhứ mắng…..
Cô nghe được Nghê Tử Nhứ đang rống lên, “Tại sao mày lại muốn tới đây cơ chứ, tại sao mày còn muốn sống…….”
Tại sao muốn sống đây? Cho tới bây giờ cô cũng không trả lời được.
Một ngày kia, thật sự rất lạnh, cô không nói một lời, nhưng vẫn bị Nghê Tử Nhứ đẩy ra ngoài cửa, bảo cô biến, vĩnh viễn không nên xuất hiện trước mặt bà, vĩnh viễn không nên quay lại, biến, biến, cút…….
Cô muốn khóc cũng không khóc được, tự mình bước đi. Trên đời này người tốt nhất với mình là bà ngoại, nhưng bà ngoại đã đi rồi, sẽ không ai yêu mình.
Cô nghĩ tới ông bà nội của mình, có lần thân thể bà ngoại không tốt, không chăm sóc được cô, bà ngoại mang cô đi tìm ông bà nội, nhưng ông bà nội nói bọn họ không có cháu gái, không thèm chăm sóc. Lần đó, là lần đầu tiên cô nghe thấy bà ngoại mắng chửi người, vì bảo vệ cô.
Bà ngoại ngã bệnh, đó lần đầu cô học chăm sóc người khác, vì người thân của mình, để ình trở nên mạnh mẽ.
Bà ngoại không có, cô cũng không tìm được nhà ông bà nội, chỉ có bà ngoại nguyện ý chăm sóc cô, người khác cũng không thèm để ý tới cô. Cô đi thẳng, vẫn không ngừng đi, muốn đi về chỗ của bà ngoại.
Nhưng thế nào cô đi cũng không tới, bên ngoài một mảnh trắng xóa, tất cả đều là tuyết, cô không tìm được đường. Cô bước đi, rốt cuộc đi mệt, liền dừng trong một góc nhỏ.
Cách đó không xa có một người tuyết, cô muốn dùng không được bao lâu, mình cũng sẽ biến thành một người tuyết.
Nhưng nếu mình chết rét như vậy, sẽ có người vì mình mà khóc hay không?
Cô cảm thấy mình rất lạnh, đến cuối cùng đã còn cảm giác gì, cô cảm thấy mình nhìn thấy bà ngoại trên đường, cũng sẽ đi tới một nơi gọi là Thiên đường.
“Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Có người ở bên tai cô nói, nhưng cô nghe không rõ lắm.
“Tớ hỏi cậu sao lại ngồi ở chỗ này, cậu sẽ rất lạnh”. Có người vỗ vỗ bả vai của cô.
Rốt cuộc cô ngẩng đầu lên, thấy một cô gái tuổi không sai biệt với mình lắm, cười với mình.
“Mình tên là Giang Dịch Hiên, muốn làm bạn với cậu”.
Âm thanh ùng ùng trở nên chói tai, cái gì rung hạ xuống, Nghê Thiên Ngữ tỉnh lại. Cô xoa trán, thì ra máy bay đã tới nơi, cô thở dài một hơi, nếu như mơ thấy quá khứ, chắc chắn cô sẽ khó chịu, nhưng lần này, chỉ muốn cười.
Đó là quá trình cô biết Giang Dịch Hiên, ngày đó Giang Dịch Hiên ôm chặt lấy