Trên mặt Châu Tuấn Hiền lập tức hiện lên vẻ cực kỳ hưng phấn, quay đầu nói với mẹ vợ Thúy Vân Bình và vợ mình Thẩm Khánh Linh:
"Mẹ! Ông chủ của bệnh viện chúng con đến đây khám bệnh, con phải đi chào hỏi làm quen ông chủ một chút!"
Ở trong bệnh viện này, Châu Tuấn Hiền thuộc loại bác sĩ trưởng trẻ tuổi nhất, tương lai chắc chắn đầy hứa hẹn! Nếu anh ta có thể nhận được sự coi trọng của giám đốc Lâm, vậy về sau anh ta nhất định sẽ thăng chức rất nhanh.
Mà nghe anh ta nói như thế, mẹ vợ Thúy Vân Bình và người vợ Thẩm Khánh Linh của anh ta cũng vui mừng cười toe toét, nhanh miệng thúc giục anh ta với giọng nói đầy phấn khởi:
"Mau đi đi! Nhớ phải thể hiện tốt trước mặt ông chủ của con đó!"
"Đúng vậy, chồng ơi, giám đốc Lâm là nhân vật lớn, khi nói chuyện với người ta chồng nhất định phải nhớ có chừng mực nha!" Hai người dặn dò, tận tình khuyên bảo anh ta đủ dieu
Sau khi Châu Tuấn Hiên lên tiếng tố ý đã nhớ, anh ta lập tức chay lên tầng trên với tâm trạng hưng phấn đến cực điểm,
Khi anh ta vừa mới lên đến tầng cao nhất, vừa liếc mất nhìn đã thấy một đống người đông nghịt chen chúc ở cuối hành lang của tầng cao nhất, mà bất kỳ ai trong số đám đông đấy cũng thuộc cấp bậc bác sĩ trưởng của các bộ phận khác nhau trong bệnh viện này.
Đám người đấy nhìn thấy Châu Tuấn Hiền chạy tới, lập tức chào hỏi anh ta.
"Chào mọi người, ông chủ có ở bên trong không?" Châu Tuấn Hiền thở hồng hộc chạy tới gần đám người, hưng phấn hỏi.
Nghe anh ta nói như thế, một vị bác sĩ già lập tức nói:
"Đang ở bên trong đó! Viện trưởng và phó viện trưởng cũng ở trong đấy tiếp đón ông chủ, còn giúp mẹ vợ của ông chủ kiểm tra sức khỏe nữa!"
Phù...
Ông chủ đúng là ông chủ!
Viện trưởng là một bác sĩ Tây y nổi tiếng, phó viện trưởng là bác sĩ Đông y giỏi nhất, vậy mà hai nhân vật lớn này lại tự mình phụ trách kiểm tra sức khỏe cho một người.
Cách đối đãi như thể này quả thật nam ma cũng không thể tưởng tượng nổi, quả mức vinh quang.
Ngay sau đó, Châu Tuấn Hiền cố gång nhìn xuyên qua bóng người đông đúc, nhìn về phía bên trong phòng bệnh.
Tuy nhiên, khi Châu Tuấn Hiền nhìn thấy một dáng người hơi mo nhạt đùng trong phòng bệnh, thân thể của anh ta giật mình một cái rồi cứng đờ.
Anh ta lầm bằm: "Sao dáng người của người kia nhìn quen vậy nhỉ, nếu không nhầm thì hình như là Lâm Thiệu Huy?"
Giờ khắc này Châu Tuấn Hiền không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Anh ta lập tức dụi mạnh hai mất của mình, rồi sau đó lại nhìn vào trong phòng bệnh một lần nữa.
Lúc này anh ta lại phát hiện thân hình của Lâm Thiệu Huy mới vừa đứng trong phòng bệnh đã biến mất.
Hử? Đâu rồi?
Châu Tuấn Hiền nhíu mày thật chặt, sau đó