Không...!Không có khả năng!
Nghe lầm, nhất định là anh ta nghe lầm rồi! Châu Tuấn Hiền ngơ ngác như thể anh ta đang nghĩ rằng đây chỉ là giấc mơ.
Không chỉ mình anh ta, các bác sĩ trưởng xung quanh cũng cảm thấy chuyện này khó có thể tin.
Dù sao, ở trong mắt mọi người xung quanh, Châu Tuấn Hiền là bác sĩ trẻ tuổi nhất, tương lai đầy hứa hẹn nhất.
Mọi người đều cho rằng ngày sau anh ta nhất định sẽ được trọng dụng, một mình đảm đương một phía.
Mà hiện tại...
Sao tự dưng lại bị đuổi việc?
"Không...!Phó viện trưởng Cao, chuyện này không phải thật, nhất định là ngài đang nói giỡn với tôi, đúng không?"
Vẻ mặt của Châu Tuấn Hiền méo mó tràn đầy sự khó tin, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc, anh ta vẫn cố gặng hỏi Cao Chí Viễn như thể chỉ cần cổ hỏi sẽ nhận được lời phủ định.
"Tôi nói giỡn với anh sao?" Cao Chí Viễn bị Châu Tuấn Hiền làm bực mình đến mức cười mỉa một tiếng, đôi mắt đục ngầu âm trầm của ông ta nhìn chằm chằm vào Châu Tuấn Hiền, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Chúng tôi vừa mới biết được việc anh đã không thèm đếm xỉa đến pháp luật và kỷ luật của bệnh viện, thiên vị cho người nhà của mình vào bệnh viện khám bệnh mà không xếp hàng đăng ký, thậm chí còn chiếm giữ và sử dụng tùy ý tài nguyên công cộng của bệnh viện, tự mình cậy quyền mở phòng bệnh cao cấp cho người nhà và dùng tất cả các thiết bị điều trị mà không thu phí!"
"Ông nói xem chuyện này có phải thật không?"
Đùng!
Lời này của Cao Chí Viễn giống như một tiếng sấm nổ vang, khiến hai chân của Châu Tuấn Hiền run rẩy, lảo đảo một cái.
Làm sao có thể
Vẻ mặt của Châu Tuấn Hiền tràn đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ vào khả năng nghe của mình.
Đúng là anh ta cho người nhà vào bệnh viện khám bệnh mà không xếp hàng đăng ký, cũng miễn phí không thu tiền khám bệnh cho người thân của mình, nhưng ngoại trừ hôm nay để làm Lâm Thiệu Huy cảm thấy nhục nhã nên anh ta mới nói ra mấy lời này, những thời gian còn lại anh ta cực kỳ điệu thấp.
Chỉ có ít ỏi vài nhân viên y tá có quen biết với anh ta mới biết được chuyện này.
Nhưng hiện tại...!Không còn là ít ỏi vài người biết nữa!
"Sau khi xem xét hành vi tồi tệ của anh đã gây tốn thất nặng nề cho bệnh viện, bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh và người thân trong gia đình của anh sẽ bị liệt vào danh sách đen của bệnh viện chúng tôi, bệnh viện này sẽ không bao giờ khám bệnh cho mấy người nữa!"
Ý tử trong lời nói của Cao Chí Viễn lại một lần nữa làm sắc mặt của Châu Tuấn Hiền trở nên trắng bệch.
Bị đuổi việc!
Bị cấm làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào khác
Bị ghi vào sổ đen!
Giờ khắc này, bên trong đầu của Châu Tuấn Hiền bỗng dưng vọng lại câu nói kia của Lâm Thiệu Huy: Bắt đầu từ hôm nay anh bị đuổi việc, hơn nữa còn bị cấm không được làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào trên toàn thành phố Nam Giang nữa!”
Đùng!
Nghĩ đến những lời này của Lâm Thiệu Huy, thân thể của Châu Tuấn Hiền lại một lần nữa run lên kịch liet.
Thành sự thật rồi...
Vốn đĩ trong mắt anh ta, câu nói kia của Lâm Thiệu Huy quả thật không khác gì lời nói của một tên ngốc.
Anh ta đường đường là bác sĩ trưởng, làm sao có thể bị bệnh viện đuổi việc, càng đừng nói đến việc bị cấm không được làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào trên toàn thành phố.
Nhưng hiện tại, tất cả những điều này đã trở thành sự thật.
Chẳng lẽ thật sự là...!Lâm Thiệu Huy sao?
Giờ khắc này, Châu Tuấn Hiền đột nhiên