Đối với Lâm Thiệu Huy, Châu Tuấn Hiên là một người mà từ trước đến giờ anh không thèm bận tâm,
Ở trong mắt anh, loại người như Châu Tuấn Hiền chỉ là một con động vật thuộc loài bò sát, không hơn không kém.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy đang cùng Cao Chí Viễn rời khỏi bệnh viện Trung-Tây Ivan dưới sự đưa tiễn của viện trưởng Mike và đám nhân viên y tế trong bệnh viện.
Thẩm Ngọc Trân đã có đám người Mike chăm sóc, cho nên Lâm Thiệu Huy cũng không cần phải lo lắng cho bà ta.
Hiện tại điều khiến anh cảm thấy khó hiểu là Cao Chí Viễn:
"Ông Cao, rốt cuộc ông muốn dẫn tôi đi gặp người nào?"
Mới vừa nãy, Cao Chí Viễn bước đến gần anh với vẻ mặt như muốn nói chuyện gì đó rất bí mật, rồi nói nhỏ với anh rằng có một người muốn gặp anh.
Nhưng lại không nói rõ thân phận của đối phương là gì, "Cậu Thiệu Huy, thân phận của người này không thấp, hơn nữa cậu còn có ơn cứu mạng với người này!"
"Vốn đĩ người này muốn đích thân đến đây để cảm ơn ngài, nhưng công việc quá mức bận rộn, cho nên chỉ có thể làm phiền cậu dành chút thời gian, đi với tôi một chuyến!"
Vẻ mặt của ông Cao trông rất thần bí.
Thấy đối phương vẫn không nói ra thân phận của "người này là gì, Lâm Thiệu Huy cũng lười không muốn tiếp tục truy vấn nữa, chỉ ngồi im ở hàng ghế sau, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, xe ô tô dừng ở trước một biệt thự cao cấp gần hồ Tây của thành phố Nam Giang.
Đây là biệt thự tư nhân chiếm một diện tích lớn, có sân riêng, núi giả và vườn hoa riêng!
Diện tích của biệt thụ chiếm khoảng chừng hơn mười ki-lô-mét, vì vậy ở thành phố nhỏ như thành phố Nam Giang, chỉ sợ giá trị trên thị trường của toà biệt thự cùng với mảnh đất này cũng phải lên đến con số nghìn đô.
Đặc biệt là phong cách trang trí.
Rõ ràng được xây dựng theo phong cách sân vườn của Việt Nam, đậm chất cổ xưa cổ kính, mang đến cho người nhìn cảm giác yên bình nhưng cũng không kém phần hoa lệ.
Khi Cao Chí Viễn dẫn theo Lâm Thiệu Huy đi vào biệt thự, vừa mới bước vào sân, hai người lập tức nhìn thấy một ông già mặc áo choàng xám đang dạy kỹ thuật quyền anh cho một cô gái trẻ trên bãi cỏ trong sân.
Vụt vụt vụt!
Thoạt nhìn cô gái chỉ mới mười tám hay mười chín tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là khi đôi mắt đẹp ấy tập trung vào việc tập luyện càng toát ra vẻ lạnh lùng thu hút người khác.
Đây tuyệt đối là một người xinh đẹp.
Hơn nữa, thân thể của cô ta rất nhanh nhẹn, cách di chuyển trong lúc tung ra từng cú đấm của cô ta vừa sắc bén lại vừa mạnh mẽ.
Trong lúc luyện tập, đôi bàn tay trắng như phấn của cô ta vung cú đấm mạnh đến mức tạo ra tiếng gió khiến không ai dám coi thường người con gái này.
Nhìn thấy kỹ thuật quyền anh của cô gái, Lâm Thiệu Huy giật mình:
"Võ thuật truyền thống của Việt Nam, Bát Cực Quyền!"
Có thể nói Lâm Thiệu Huy là người quen thuộc nhất đối với thể loại võ thuật quyền anh