Trong phòng chăm sóc cao cấp.
Thủy Vân Bình đang vui mừng, phấn chấn nói chuyện với con gái của mình.
"Thẩm Khánh Linh, số của con tốt thật đấy! Đứa nhỏ Châu Tuấn Hiền này tuổi còn trẻ đã trở thành một trong những bác sĩ trưởng của bệnh viện Trung-Tây Ivan, tương lai chắc chắn sẽ còn có thể thăng tiến lên chức cao hơn!"
"Hơn nữa, hôm nay ông chủ của bọn họ còn đến đây khám bệnh, nếu Châu Tuấn Hiền biểu hiện tốt trước mặt ông chủ, vậy có thể thằng bé sẽ trở thành một trong những ứng cử viên cho chức vụ trưởng khoa trong tương lai đó!"
Lúc này Thúy Vân Bình đang cực kỳ hưng phấn, trên mặt còn hiện rõ nụ cười tươi.
Bỗng dưng bà ta nghĩ ra gì đó, khóe miệng bà ta cong lên, che miệng cười nói: "Hiện tại nhớ lại dáng vẻ nhục nhã vừa rồi của Thẩm Ngọc Trân và Lâm Thiệu Huy khi bị chúng ta làm tức giận, mẹ buồn cười chết mất! Đúng là loại người không có bản lĩnh, lại còn phải xếp hàng chờ đợi để được đăng ký vào bệnh viện, có giỏi thì vào thẳng phòng bệnh như chúng ta xem! Hahaha! Chẳng biết Thẩm Ngọc Trân tìm đâu ra một thằng con rể bất tài, vô dụng như thằng đó nữa!"
Quả thật Thúy Vân Bình rất chướng mắt Lâm Thiệu Huy.
Hơn nữa chỉ cần nhớ đến dáng vẻ chật vật của Thẩm Ngọc Trân khi bị bà ta chế nhạo bởi vì Lâm Thiệu Huy quá vô dụng, trong lòng bà ta càng cảm thấy vui vẻ.
Không chỉ mình bà ta, Thẩm Khánh Linh ngồi bên cạnh bà ta cũng nói với vẻ mặt khinh thường: "Đúng vậy! Cái tên Lâm Thiệu Huy kia vô dụng đến vậy, làm sao có đủ tư cách để sánh ngang với Châu Tuấn Hiền của nhà chúng ta! Hầy, quả nhiên ông cha ta nói không sai, con gà tức nhau tiếng gáy! Không thể không nhắc đến vấn đề này, chị họ Bạch Tổ Y xinh đẹp như vậy, sao lại tìm một tên vô dụng ăn hại làm chồng nhỉ, thật là khó hiểu!"
Hai mẹ con nhà này vừa trào phúng Lâm Thiệu Huy, vừa tâng bốc Châu Tuấn Hiền, khí thế ngất trời!
Tuy nhiên đúng lúc này!
Râm!
Cửa phòng bị một người dùng sức đạp mạnh một cái, lập tức bật ra đập vào tường.
Hů?
Tiếng động khi cửa bị đạp làm Thủy Vân Bình và Thẩm Khánh Linh hoảng sợ.
Hơn nữa, sau khi bọn họ nhìn thấy người đạp cửa hóa ra là Châu Tuấn Hiền, cả hai người càng cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu hơn.
"Châu Tuấn Hiền, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy?"
"Đúng vậy, có phải bởi vì quá mệt mỏi hay không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!"
Hai mẹ con Thúy Vân Bình nhìn thấy sắc mặt khó coi của Châu Tuấn Hiền, trong lòng lo lắng, luôn miệng khuyên nhủ anh ta ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chỉ là lời nói của bọn họ vừa mới thốt ra!
Bốp!
Châu Tuấn Hiền tát mạnh một cái lên mặt Thẩm Khánh Linh.
Anh ta giống như một người điên, mắt đỏ bừng vì tức giận, gầm lên: