Mãnh Long Ngủ Quên

Cúi Người Kính Chào Ông Chủ!


trước sau


Tình hình lúc này...!Quá căng thẳng!
Cho dù là Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn, hay là cô gái xinh đẹp, giờ phút này ai cũng rất hoảng hốt.

Bọn họ biết, chuyện này không thể giải quyết
trong hòa bình được nữa.
Hiện giờ chỉ có hai kết quả, hoặc là ông Tống đánh bại Lâm Thiệu Huy, hoặc là Lâm Thiệu Huy đánh thắng ông Tống!
Không có lựa chọn thứ ba.
"Hahaha..." Ông Tống bị câu nói càn rỡ của Lâm Thiệu Huy làm tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Làn sương mù màu trắng bao quang thân thể ông ta ngày càng dày đặc, làm mảnh đất trống xung quanh ông ta trở nên lạnh như băng.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, trầm giọng nói: "Đúng là một tên nhóc hống hách và kiêu ngạo! Một khi đã như vậy, hôm nay ông già này sẽ đặt lời thề tại đây! Nếu cậu thẳng ông già này, vậy ông già này sẽ bái cậu làm thầy! Nhưng nếu ông già này thắng cậu, cậu không những phải rút lời càn rỡ vừa nãy về, mà còn phải nhận một cú đấm của ông già này!!!"

Hả?
Nghe thấy lời tàn nhẫn đó, Lâm Thiệu Huy chẳng những không có chút kinh hoảng nào, mà ngược lại còn lắc đầu rồi cười nhạt nói: "Thật sự rất xin lỗi, cho dù tôi thắng ông, tôi cũng sẽ không để ông bái tôi làm thầy! Bởi vì, ông không đủ tư cách!"
Lâm Thiệu Huy...!quá hống hách!
Trong lòng Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp đều hiện lên cảm giác này.
Bọn họ chưa bao giờ thấy một người nào có thể kiêu ngạo đến trình độ như thế này, hơn nữa đối mặt với Lâm Thiệu Huy là người có tiếng tăm lừng lẫy nhất trong võ thuật truyền thống Việt Nam ở tỉnh Nam Lộc - ông Tống!
Nhân vật lớn như vậy mà vẫn không đủ tư cách bái anh làm thầy sao?
Câu nói này quá mức điên cuồng.
Giờ phút này, ánh mắt của Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp nhìn về phía Lâm Thiệu Huy quả thật giống như đang nhìn một kẻ điên.
Đáng tiếc bọn họ lại không hề biết! Toàn bộ lời nói của Lâm Thiệu Huy đều là sự thật.
Năm đó, cho dù là đội quân thép ba nghìn người của nhà tù Máu mà anh huấn luyện ở biển Ca-ri-bê, hay là năm nghìn quân đoàn Hắc Ám mà anh bồi dưỡng ở rừng Amazon! Tiện tay chọn ra một người trong đó cũng có thể đánh thắng ông Tống này trong một giây.
Đương nhiên làm gì có chuyện anh lại để một con kiến vào mắt.
"Quá kiêu ngạo! Quá càn rỡ! Tên nhóc, một khi cậu đã nói thế, vậy thì...!cậu đi chết đi!" Ông Tống hoàn toàn điên cuồng.
Toàn thân ông ta chấn động, rồi sau đó hai tay ông ta nắm chặt thành quyền, tung một cú đấm kèm theo tiếng gió cuồng bạo gào thét tới trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Khí thế cuồng bạo khiến người khác khiếp sợ!
Cú đấm mạnh mẽ xé gió!
Đây đúng là Bát Cực Quyền của võ thuật truyền thống Việt Nam!
"Cậu Thiệu Huy cẩn thận..."
Khuôn mặt của Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp lập tức tái mét, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
Tuy nhiên, một màn làm bọn họ sợ tới mức mất hồn mất vía vẫn cứ xuất hiện.
Chỉ thấy

khi cú đấm dữ dội của ông Tống giáng xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, anh không những không tránh mà còn chẳng thèm nhúc nhích.

Dáng vẻ của anh giống như bị dọa sợ đến mức choáng váng.
Không chỉ có như thế!
Dưới ánh mắt hết sức ngạc nhiên của ba người, anh chậm rãi vươn tay, giật một chiếc lá trên một cây xanh có cành lá xum xuê ở bên cạnh.
Đối mặt với cú đấm dữ dội của ông Tống, anh chỉ nhẹ nhàng vung lá cây!
Cái gì?
Một màn này làm tròng mắt của ba người Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp suýt chút nữa rớt ra.
Lâm Thiệu Huy đang làm cái quái gì vậy?
Một quyền của người ta sắp đánh vào người anh rồi, vậy mà anh còn có tâm tình hát hoa ngắt cỏ, chẳng lẽ anh tính dùng một chiếc lá cây đọ với cú đấm của đối phương sao?
Đây không phải là đang tìm đến cái chết sao?
Trong nháy mắt, dường như ba người Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp đã nhìn thấy hình ảnh cú đấm của ông Tống đập tới tấp vào người Lâm Thiệu Huy, sau đó anh lảo đảo rồi chật vật ngã trên mặt đất với tình trạng bi thảm.
Mặt của ba người xám như tro tàn.
Tuy nhiên đúng lúc này, một màn làm cả ba người khó có thể tin vào mắt mình xuất hiện.
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện.


Sau khi Lâm Thiệu Huy hất chiếc lá cây về phía ông Tống, chiếc lá cây không chỉ không bay xuống đất như bình thường, mà ngược lại trong nháy mắt khi được ném ra, chiếc lá đột nhiên thẳng như một lưỡi kiếm, bay vút về phía mục tiêu nhanh như một tia chớp!
Phụt! Sau khi một âm thanh nặng nề vang lên, dường như cả thế giới bỗng dưng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Phí Trường Thanh, Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp mở to hai mắt, bọn họ nhìn thấy chiếc lá cây kia bay thẳng một đường qua cạnh cổ ông Tống, sau đó đâm vào...!thân cây Hòe đằng sau ông ta!
Không chỉ mình bọn họ!
Thân hình đang vọt tới trước của ông Tống cũng lập tức trở nên cứng ngắc.
Tròng mắt của ông ta trừng lớn, giống như phát hiện chuyện gì đó khó tin đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Tích tắc!
Tích tắc!
Phải mất mấy giây ông ta mới cảm thấy từ cổ mình truyền đến mùi máu nhàn nhạt cùng với cảm giác mát lạnh, cũng từ nơi đó, từng giọt máu đỏ tươi lăn từ từ xuống cổ ông ta..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện