Điều...!Điều này làm sao có thể xảy ra! Giờ phút này, bầu không khí trong sân vừa áp lực lại vừa lặng ngắt như tờ.
Hầu như tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch, cứ như thể nó muốn bật ra khỏi cổ họng.
Bọn họ nhìn thấy phiến lá kia giống như lưỡi dao, cắm thẳng vào thân cây Hòe.
Mọi người đều không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Nhất là ông Tống!
Ông ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh trong nháy mắt từ bàn chân chạy thẳng lên đến đỉnh đầu ông ta.
Trong khoảnh khắc khi chiếc lá bay đến chỗ ông ta, ông ta có thể chắc chắn rằng chỉ cần Lâm Thiệu Huy di chuyển hướng bay của chiếc lá một chút vào bên trong, thì thứ bị cắt không còn là góc cổ của ông ta, mà là giữa yết hầu của ông ta! "Ngắt lá đánh người! Cậu...!Cậu là cao thủ võ
thuật?"
Đùng!
Khi nghĩ đến đây, ông Tống suýt chút nữa bị dọa sợ đến mức tè ra quần.
Ông ta là người học võ thuật, tất nhiên ông ta đã từng nghe nói đến chiêu thức ngắt lá đánh người này, nhưng chỉ có người đạt tới trình độ cao thủ võ thuật mới có thể thực hiện được các bước yêu cầu bắt buộc của chiêu thức này.
Bởi vì người thực hiện chiêu thức này phải truyền hơi thở của mình vào trong chiếc lá, rồi nén chặt hơi thở ấy, như vậy chiếc lá mới có thể trở nên cứng rắn và sắc bén như lưỡi dao.
Tuy nhiên ông ta đã sống lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ tận mắt gặp được cao thủ võ thuật chân chính.
Chẳng qua hiện tại...
Lâm Thiệu Huy trẻ tuổi như thế, làm sao có thể đạt tới trình độ cao thủ võ thuật?
Khi ông Tống đang chìm vào những suy nghĩ tràn đầy nỗi khiếp sợ của mình, Lâm Thiệu Huy lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không phải cao thủ võ thuật!"
Cái gì?
Không phải cao thủ võ thuật, vậy làm sao có thể thực hiện được chiêu thức ngắt lá đánh người này?
Điều này...!quá khó tin.
Chỉ là ông Tổng không biết rằng chiêu thức ngắt lá đánh người này cần vận chuyển một lượng hơi thở khổng lồ mới thành công, đương nhiên sau khi thực hiện xong cũng sẽ tiêu hao ngần đấy hơi thở.
Một cao thủ võ thuật sau khi thực hiện chiêu thức ngắt lá đánh người hầu như sẽ hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, thậm chí sau đó còn có khả năng cao sẽ xuất hiện trạng thái hư thoát.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không giống thế.
Đối với anh mà nói, chiêu thức ngắt lá đánh người chỉ là chuyện nhỏ.
Cao thủ võ thuật sao?
Ở trong mắt anh, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là con kiến lớn hơn bình thường một chút mà thôi, không hơn không kém.
Phù phù!
Giờ phút này, trước sự kinh ngạc của Phí Trường Thanh và những người khác, chỉ thấy ông Tống không có chút chần chờ hay do dự nào, quỳ rạp xuống phần đất trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Vẻ mặt ông ta đầy sợ hãi và bất an: "Cho dù cậu không phải cao thủ võ thuật thì năng lực của cậu cũng hơn xa lão già này! Vừa rồi, ông già này có mắt như mù, xúc phạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi! Hơn nữa cũng cảm ơn cậu nể tình không giết lão già này!"
Ông Tống cũng không ngốc, đương nhiên ông ta biết người có thể đạt tới