Bây giờ ở trên mạng internet, những chuyện có liên quan đến Huy Tuấn là đề tài được tranh cãi khắp nơi.
Mà trong khoảng thời gian đó, Lâm Thiệu Huy cũng chẳng quan tâm chút nào.
Khoảng thời gian gần đây nhất.
Việc nghiên cứu chế tạo thuốc hồi sinh đã hoàn thành và được phân phát đến các đường giây tiêu thụ khác để bán.
Trong lúc nhất thời, đơn đặt hàng tới Tập đoàn Bách Kỳ nhiều như bông tuyết vậy.
Đặc biệt là thuốc hồi sinh kia thật sự gần giống như một loại thuốc thần kỳ vậy, đến mức người mắc bệnh viêm phổi AS chỉ cần uống thuốc này là khỏi bệnh.
Chuyện này cũng khiến cho Tập đoàn Bạch Kỳ bận rộn đến sứt đầu mẻ chán.
Mà người làm tổng giám đốc như Bạch Tố Y gần như ngày nào cũng ở lại công ty làm việc điên cuồng cả ngày lẫn đêm.
Đến mức cả người cô cũng gầy đi một vòng.
Lúc này, trên một chiếc xe chạy bằng điện, Lâm Thiệu Huy đang chở mẹ vợ là Thẩm Ngọc Trân đi đến chợ ở trung tâm thành phố.
"Huy à, mẹ nói cho con nghe, tất cả gà ác ở trong thành phố Nam Giang này, chỉ có ở chợ khu dân nghèo trong trung tâm thành phố bán là chuẩn nhất! Gà ác ở đây toàn được nuôi ở các trang trại, chúng không ăn thức ăn dành cho gia súc mà chỉ ăn rau cũng là loại có dinh dưỡng nhất!”
Thẩm Ngọc Trân không ngừng truyền đạt kinh nghiệm mua thức ăn của bà ta.
Còn Lâm Thiệu Huy chỉ im lặng và ghi nhớ trong lòng.
Gần đây Bạch Tố Y làm việc cực nhọc nên anh và Thẩm Ngọc Trân định mua một con gà ác về để hầm một nồi canh bồi bổ cho Bạch Tố Y.
Mà chợ ở trong trung tâm thành phố là mục tiêu của chuyến đi lần này.
Nhưng trong lúc Lâm Thiệu Huy vừa lái xe, ánh mắt anh vừa liếc về phía sau xe anh cách đó không xa.
Bởi vì ở đằng sau xe anh có hai chiếc xe nhỏ màu đen, hai chiếc xe đó giữ tốc độ không nhanh không chậm mà từ từ bám theo phía sau xe anh.
"Là Năm Sẹo và Hắc Tề Hổ sao?" Lâm Thiệu Huy khẽ mỉm cười, anh đã phát hiện ra bọn họ từ lâu rồi và cũng đã sớm biết được thân phận của người kia.
Một chiếc xe nhỏ là của đàn em Năm Sẹo ở phía bắc thành phố! Cái còn lại là của đàn em Hổ Vằn ở phía nam thành phố! Lý do hai ông chùm ngầm này phái người đi theo anh chắc là vì lo sợ có vài người không có mắt mà trêu chọc đến anh.
Rất nhanh, chiếc xe điện chở Lâm Thiệu Huy và Thẩm Ngọc Trân đã đi về phía nam.
Càng đi về phía nam, những tòa nhà chọc trời cũng càng ngày càng ít dần, còn nhà tầng ở xung quanh thì cũ nát không chịu nổi.
Nơi này chính là khu ổ chuột của thành phố nam giang và cũng là chỗ