Vì họ phát hiện đầu, ngực và bụng của Lâm Thiệu Huy cứng rắn như sắt vậy.
Dù là cái đập tay, nắm đấm, móng và chân nện vào cũng không thể làm anh bị thương chút mảy may.
Không những thế, bốn tay võ sĩ kia lại thấy Lâm Thiệu Huy nở một nụ cười đầy lạnh lẽo: "Chỉ vậy thôi à?"
Bốn chữ đầy bình thản lại như sét đánh giữa trời quang khiến cả bốn tay đấm đều sự đến mức lạc mất cả hồn vía.
"Không ổn rồi, anh Tư, mau lùi lại!"
Theo một tiếng kêu đầy thảng thốt vang lên, bốn tay đấm cũng ngay lập tức rút đòn đánh về như một con thỏ bị hoảng sợ hòng lùi ra sau.
Nhưng đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cánh tay của anh Tư với tốc độ nhanh như chớp, sau đó nhẹ nhàng gập lại!
"Rắc rắc!"
Tiếng nứt vỡ thanh thúy ấy vang vọng bên tai mọi người.
Họ đều giật mình khi thấy cánh tay đã làm nên tiếng tăm của anh Tứ đã hoàn toàn đứt gãy như một khúc gỗ mục.
"A" Sự đau đớn khổng lồ cuốn lấy toàn thân Lang Từ như một con thủy triều làm anh ta kêu lên đây thảm thiết.
Hình ảnh này làm ba người khác đang lùi ra cũng bien sắc mặt:
"Thång Tu!"
"Anh Tu!"
Ba người này đều đã thẫn thờ tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến chúng càng sợ chết khiếp đã xảy ra.
Trong mấy giây dừng lại ngắn ngủi ấy, ba người cảm giác có một ngọn gió lướt qua bên người mình,
"Chết tiệt!" Lang Thất hoảng hốt không thôi, anh ta lập tức xoay người công kích ra sau lưng mình.
Nhưng nằm đấm cứng như thép của anh ta mới vừa vung ra đã bị một cái tay chộp lấy.
Là Lâm Thiệu Huy!
Mãi cho đến lúc này, ba người mới phát hiện bóng người của Lâm Thiệu Huy đã xuất hiện sau lưng mình.
Lâm Thiệu Huy chặn lại nắm đấm của anh Bảy, khóe miệng anh nhếch lên, sau đó bàn tay anh đột nhiên dùng sức!
"Rắc rắc rắc!"
Mấy tiếng xương gãy cùng với tiếng hét đầy đau đớn của Lang Thất đồng thời vang lên.
Khi Lâm Thiệu Huy thả tay ra, tất cả những người đang ở trên hay ở dưới võ đài đều ngoác mồm.
Họ cũng nhận thấy cả nắm đấm của anh Thất, thứ được gọi là đặc trưng của Lang Thất, đã hoàn toàn biến dạng, nát