Câu nói này khiến cơn ghen của Bạch Tố Y biến mất ngay.
Cô cứ tưởng!
Lâm Thiệu Huy một lòng với cô, vốn không hề có người phụ nữ khác, có vẻ như đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm.
Nhưng mà cô lại từ chối nhìn vào sự thật trước mắt.
Sau khi nghe mấy lời giải thích vô nghĩa của Sở Du, Lâm Thiệu Huy gật đầu hài lòng.
Anh không biết giải thích thế nào.
Chỉ biết những lý luận của Sở Du đã giải quyết được tình huống xấu hổ của anh.
Trong nháy mắt, Lâm Thiệu Huy nhìn Sở Du bằng ánh mắt hài lòng.
"Lâm Thiệu Huy, cậu cũng thật là! Cái điện thoại hỏng thế này!" Thẩm Ngọc Trân ở bên cạnh không khỏi than thở.
"Cậu mới ngoài hai mươi tuổi.
Mua điện thoại cũng nên chọn loại hiện đại một tí! Đi dùng chiếc Nokia kiểu cũ này, chẳng phải sẽ bị chê cười sao?"
Dứt lời.
Thẩm Ngọc Trân bước tới, đặt chiếc X11 của mình vào tay Lâm Thiệu Huy.
Sau đó, bà cầm lấy máy Devil Machine.
"Được rồi! Bắt đầu từ hôm nay, cậu dùng máy của tôi! Chiếc máy cũ kỹ này để tôi sử dụng!"
Cái gì!
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy và ông Trương đều chết lặng.
Họ không ngờ rằng Thẩm Ngọc Trân lại yêu quý Lâm Thiệu Huy đến vậy, sẵn sàng tặng anh chiếc X11 để sử dụng Nokia phiên bản cũ hơn.
Có điều đây là Devil Machine!
Một siêu phẩm cực kỳ nổi bật trong ngành điện thoại di động toàn cầu.
Mà hiện tại.
Thứ quý giá ấy đang nằm gọn trong tay Thẩm Ngọc Trân, đã vậy còn bị bà thực sự coi như cục gạch.
Lâm Thiệu Huy và ông Trương lập tức giống như ăn phải ruồi.
"Đồng ý không?"
"Khuôn mặt cậu là sao thế, thằng nhóc này? Có vấn đề gì khi tôi sử dụng chiếc Nokia cũ của cậu?"
Sau khi thấy bộ dạng táo bón của Lâm Thiệu Huy,
Thẩm Ngọc Trân cau mày, bất mãn hét lên.
"Đừng nói là dùng, tôi còn có thể sẽ đánh rơi cái điện thoại rởm này, làm hỏng nó tại chỗ luôn!"
"Không phải chỉ là cục gạch có 600 nghìn thôi sao?"
Cái gì?
Lời nói của Thẩm Ngọc Trân khiến ông Trương gần như nôn ra máu.
Sáu trăm ngàn?
Ông Trương