"Cảm giác như vỏ của nó không phải là nhựa mà là sắt?"
Bạch Tuấn Sơn cau mày, gõ vào vỏ sau của Devil
Machine.
Có tiếng “leng keng” vang lên.
"Hả? Là sắt thật à?"
Bạch Tuấn Sơn kêu lên.
Khi nghe được điều này.
Ông Trương gần như muốn phun ra một ngụm
Sắt cái đầu ông ý!
Đây là vàng thép vonfram!
Một siêu hợp kim trị giá hàng trăm nghìn đô.
Và tại đây, nó đang bị coi như sắt vụn, nếu mười nhà sản xuất điện thoại di động biết được điều này, máu.
chắc chắn họ sẽ khóc thét.
Tuy nhiên, việc vẫn chưa dừng lại.
Lâm Thiệu Huy nhún vai cười khi nhìn thấy vợ chồng Bạch Tuấn Sơn nghịch Devil Machine.
"Ba, vỏ sau của chiếc điện thoại này rất cứng!"
"Nhận tiện, hôm nay con mua được một ít óc chó, nhưng lại quên mua đồ đập vỏ! Hay, ba dùng cái máy kia thử xem!"
Hả!
Lời nói này của Lâm Thiệu Huy khiến ông Trương sợ chết khiếp.
Đập quả óc chó!
Anh muốn dùng máy Devil Machine để đập quả óc chó?
Ông Trương thấy có cả vạn con ngựa chạy qua trong lòng, đã thế còn nhìn thấy Lâm Thiệu Huy thực sự tiền vào phòng bếp, lấy ra một rổ óc chó, liền xúc động muốn giết anh.
Thiệu Huy, quả óc chó này nhìn cũng ngon đấy! Ba nhất định phải nếm thử!"
Bạch Tuấn Sơn vui vẻ nói.
Lúc này, ông đang ngồi trên ghế sô pha, lấy ra một quả óc chó, rồi dùng điện thoại đập mạnh!
Răng rắc!
Quả óc chó vỡ ra.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn bật cười, nói với Lâm Thiệu Huy.
"Cái thằng nhóc này, toàn mua mấy thứ kỳ quặc! Mà chất lượng vỏ điện thoại này thực sự tốt.
Nó không chỉ có thể dùng để nghe gọi mà còn tự vệ nữa!"
"Nếu như gặp phải trộm cướp, thì cứ lấy điện thoại di động đập tới tấp, không khéo có thể làm choáng váng những tên xấu xa kia!"
Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cười sảng khoái.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của họ, Lâm Thiệu Phong tự nhiên cảm thấy sảng khoái.
Đối với anh mà nói.
Devil machine thực sự đắt giá, nhưng không giá trị bằng