Bùm!
Khó có thể nói trước việc đặt cược của Lê Kiệt.
Người thua bị gãy chân.
Nghe thấy lời các cược này, Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ lo lắng sâu sắc.
Họ đương nhiên tin tưởng vào khả năng đua xe của Lâm Thiệu Huy, nhưng đó là trên cung đường ở Nam Giang.
Nhưng bây giờ.
Đó là đỉnh núi.
Họ hoàn toàn không rõ, Lâm Thiệu Huy có kinh nghiệm chạy được núi hay không, nếu sơ ý một chút sẽ rơi xuống vách núi, không còn một mảnh xương.
Thế nên.
Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn muốn thuyết phục Lâm Thiệu Huy.
Nhưng lời còn chưa nói ra, Lâm Thiệu Huy đã cong miệng gật đầu.
“Được rồi! Chơi một ván đi, người thua sẽ gãy chân!
Chấp nhận rồi sao?”
Lúc này, sau khi thấy Lâm Thiệu Huy không nói gì, cuối cùng anh đã chấp nhận lời thách đấu của Lê
Kiệt.
Xôn xao.
Nhóm siêu xe lập tức sôi sục.
Môi một khuôn mặt đều thể hiện rõ sự vui mừng lẫn mỉa mai: "Hahaha.
Tên ngốc này cuối cùng cũng bị lừa, thực sự nghĩ rằng có thể chạy ngang với Lê Kiệt sao?" “Đúng vậy, anh Lê Kiệt là đế vương xe hơi của tỉnh Nam Lộc, mà giỏi nhất chính là đường vòng quanh núi.
Trịnh độ anh ấy ngang với một tay đua chuyện nghiệp.
Anh bạn này chắc chắn không qua được rồi!" "Có chuyện hay rồi.
Điều mà anh Lê Kiệt giỏi nhất chính là đường vòng quanh núi.
Ở núi Lục Sơn này, ngay cả anh Thiên Hạo chưa chắc đã đánh bại được.
Tên ngốc này, xác định gãy chân đi!”
Những thành viên siêu xe nói rất nhiều, khuôn mặt ai nấy cũng tràn ngập phấn khích.
Có vẻ như họ đã nhìn thấy chiến thắng của Lê Kiệt và cái chân gãy của Lâm Thiệu Huy.
Mặt khác.
Lâm Thiên Quang càng vui hơn, phun ra một ngụm máu, nói với Lâm Thiệu Huy đầy khiêu khích: “Lâm Thiệu Huy, chờ xem, tao đảm bảo mày không sống sót mà đi qua ngọn núi này đầu!"
Cái gì?
Lời nói của Lâm Thiên Quang đầy sát khí.
Mà nghe thấy lời này, Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn bên cạnh dường như đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đặc biệt, khi nhìn thấy vẻ