Lâm Thiệu Huy rời đi!
Anh lái chiếc Santana cũ nát đầy lỗ đạn và bỏ đi cùng với Phương Y Thần.
Hổ Tử, Hắc Tử, Từ Bạch Đình và Trương Thái Sơn cùng rời đi.
Sau khi tất cả rời đi.
Tiếng gió rít trên toàn bộ ngọn núi Lục Sơn càng trở nên ảm đạm và lạnh lẽo.
Đồng thời!
Đối với Lê Kiệt và Lâm Thiên Quang, trái tim họ gần như đã nguội lạnh.
“Thiên Hạo, kẻ đó đã đi rồi, anh nói cho tôi biết tại sao đi?"
Đôi mắt Lê Kiệt đầy khó hiểu.
Thiên Hạo!
Thủ linh của bọn cầu, không ngờ lại có ngày tự đánh gãy chân mình, cung kính dâng lên Devil Machine cho tên con rể ấy.
Điều này đả kích lớn đến nhận thức của Lê Kiệt, vào lúc này, cậu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Không chỉ riêng cậu!
Lâm Thiên Quang bên cạnh vô cùng tức giận.
“Thiên Hạo, đó chỉ là con rể của một gia tộc nhỏ, dù có nhà họ Bạch đứng đằng sau, thì cũng chả là cái thá gì với nhà anh!" "Anh nhất định bị nó lừa rồi.
Đó chỉ là thứ con rể ăn bám thôi!” Nghe những lời của Lê Kiệt với Lâm Thiên Quang.
Thiên Hạo và những thành viên siêu xe không nói lời nào.
Bởi vì họ biết thân phận thực sự của Lâm Thiệu
Huy.
Trong khi bầu không khí đang ủ dột.
Âm!
Tiếng động cơ gầm rú ở chân núi.
Hết siêu xe này đến siêu xe khác tiến đến.
Khi những chiếc xe này dừng lại trước mặt mọi người, họ nhìn thấy cảnh cửa mở ra, đó là một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, sắc mặt ảm dam.
Lê Kiệt nhìn thấy ba mình là Cừu Phong trong đám đông.
Không chỉ có ba.
Còn có ba của Thiên Hạo là Thiên Trường, cùng với ông Lý, ông Hạ, các bậc phụ huynh khác cũng đến.
Ngay khi ra khỏi xe, họ tiến về phía những đứa Con của mình.
Thấy vậy, Lê Kiệt đột nhiên như tìm thấy chỗ dựa, nhanh chóng nói: "Ba, ba tới rồi, con muốn ba làm chủ cho con! Anh Hạo bị người ta lừa, đánh gãy mất một bên chân của con!" “Ba, ba giúp con báo thù, cũng như giúp toàn bộ tỉnh Nam Lộc của chính ta.
Nếu không chẳng phải chính ta thành trò của đất Nam Giang!"
Giọng nói Lê Kiệt đầy phần