Mãnh Long Ngủ Quên

Hợp Lực Giết Người Bằng Lời Nói Nhưng Cũng Chỉ Là Chuyện Thường Thôi


trước sau


Dù chết cũng không rời.
Sau khi nghe Bạch Tổ Y nói ra những câu này, ông cụ nhà họ Bạch và tất cả những người có chức vụ cao trong nhà họ Bạch đều tái xanh mặt mày.

Họ không thể tưởng tượng nổi, Bạch Tổ Y, cô gái mạnh mẽ đã đưa Tập đoàn Bạch Kỳ một bước bay thắng lên trời cao, cô Chủ tịch thông minh xinh đẹp nhường ấy mà lại chết mê chết mệt cái tên Lâm Thiệu Huy bé nhỏ đến nhà họ Bạch ở rể đến mức như thế.
Chuyện này khiến bọn họ không thể nào tin được.
Nhưng họ tuyệt đối không cho phép cái tên sao chổi Lâm Thiệu Huy này tiếp tục ở lại nhà họ Bạch.
Nghĩ như vậy nên ông cụ nhà họ Bạch dời tầm mắt về phía Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân rồi nói: "Thằng ba! Ngọc Trân! Hai đứa mày nhìn con bé Bạch Tổ Y đi, sao nó lại hồ đồ như thế hả? Bây giờ Tập đoàn Bạch Kỳ nhà chúng ta đã một bước thẳng tiến lên trời, thành công trở thành tập đoàn cao cấp bậc nhất Nam Lộc, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể sánh ngang với Tập đoàn Minh Long, trở thành một Tập đoàn vô cùng lớn mạnh.

Vậy mà lúc này chỉ vì chuyện tình cảm trai gái mà khiến nhà họ Bạch xảy ra chuyện tày trời như thế à?"
Trong lòng nói của ông cụ nhà họ Bạch tràn đầy dấu hiệu cảnh báo: "Vợ chồng chúng mày nhanh chóng khuyên Bạch Tổ Y, bảo nó ân đoạn nghĩa tuyệt với cái thắng Lâm Thiệu Huy phế vật vô dụng đó đi.

Chỉ cần con bé ly hôn với cậu ta thì tao cam đoan một điều rằng vị trí Chủ tịch của Tập đoàn Bạch Kỳ sẽ thuộc về con bé mãi mãi.


Thế nào hả?"
Chủ tịch cơ à?
Có thể thấy một cách rõ ràng rằng bây giờ ông cụ nhà họ Bạch đã sốt sắng đến mức nào rồi.

Thậm chí ông cụ còn lấy cái ghế Chủ tịch vĩnh viễn của Tập đoàn ra để hứa hẹn.
Chuyện chưa dừng lại ở đó mà ngay sau khi nói xong, ông cụ cũng đổi giọng mà nói một cách tàn nhẫn: "Tất nhiên là nếu chúng mày vẫn ngoan cố ngu xuẩn như vậy thì nhà họ Bạch chỉ có thể tàn nhẫn mà trục xuất chúng mày ra khỏi dòng họ mà thôi.

Và dĩ nhiên là chúng mày sẽ không được nhận một xu nào cả!"
Âm!
Một sự cám dỗ, một mối đe dọa.

Có thể thấy rõ ông cụ nhà họ Bạch đang ép bức Bạch Tổ Y và người nhà của cô, ép họ phải đưa ra quyết định cuối cùng.
Nghe ông cụ nói như thế thì sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn có hơi khó coi, nhưng ông ta không nói gì cả.

Còn bà Thẩm Ngọc Trân đứng bên cạnh thì bước ra bằng vẻ mặt cực kỳ kiên định rồi nói: "Ba à, lần này Lâm Thiệu Huy xúc phạm đến đám con ông cháu cha đó là vì muốn trả thù giúp con.

Nên con thà rằng nhà chúng con bị trục xuất khỏi dòng họ chứ nhất quyết không đồng ý cho Tố Y ly hôn với Lâm
Thiệu Huy đâu ạ."
Gì cơ?
Lời nói của Thẩm Ngọc Trân khiến sắc mặt của đám người ông cụ nhà họ Bạch trở nên âm trầm.
Nếu như Bạch Tổ Y từ chối ly hôn với Lâm Thiệu Huy thì bọn họ còn có thể chấp nhận được.

Nhưng không phải Thẩm Ngọc Trân mới là người ghét cậu con rể đến nhà ở rể này nhất à?

Nhiều lần bà ta tỏ vẻ bất mãn và thất vọng với cậu con rể của mình đến cùng cực, thế mà sao bây giờ bà ta lại là người không đồng ý cho Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy ly hôn cơ chứ?
Mà đặc biệt là trong tình cảnh Lâm Thiệu Huy đã xúc phạm đến đám con ông cháu cha kia nữa.
Chuyện không chỉ có thể

mà sau khi Thẩm Ngọc Trân nói xong thì Bạch Tuấn Sơn cũng lên tiếng, khuôn mặt ông ta vô cùng nghiêm túc: "Ba, con biết là ba và bọn họ đã có ý định trục xuất gia đình con ra khỏi nhà họ Bạch từ lâu rồi.

Nếu đã như vậy thì chúng con sẽ rời đi để mọi người đỡ phiền lòng!"
Xôn xao ồn ào...
Vậy là họ đã lựa chọn.
Ông cụ nhà họ Bạch và đám người đứng xung quanh ông cụ đều vô cùng kinh sợ, sự kinh sợ này chồng chất đan xen vào sự kinh sợ khác.
Dù có nằm mơ thì họ cũng không thể hiểu là cái tên phế vật vô dụng như Lâm Thiệu Huy thì có điểm gì tốt mà khiến cho Bạch Tố Y và người nhà cô bằng lòng buông bỏ toàn bộ địa vị và tiền bạc để cùng anh rời khỏi nhà họ Bạch.

"Được lắm, người một nhà chúng mày thì giỏi rồi." Ông cụ nhà họ Bạch đã tức giận đến mức bật cười.
Ông cụ không thể tưởng tượng nổi là gia đình nhà Bạch Tuấn Sơn lại ngu đến như vậy, buông bỏ một tương lai tươi đẹp để gắn bó với cái tên Lâm Thiệu Huy phế vật vô dụng đó.

Muốn cùng nhau đi vào cõi chết à?
Nghĩ vậy nên ông cụ nhà họ Bạch nhìn chằm chằm vào gia đình nhà Bạch Tuấn Sơn một cách gắt gao rồi tức giận quát ầm lên: "Nếu đã như vậy thì bây giờ tao sẽ thông báo đến tất cả mọi nơi, Bạch Tố Y bị cách chức Chủ tịch và Bạch Tuấn Sơn bị đuổi ra khỏi Hội đồng quản trị của Tập đoàn Bạch Kỳ! Từ nay về sau, nhà chúng mày không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Bạch này nữa!"
Âm!
Ông cụ nhà họ Bạch vừa nói xong thì sắc mặt của gia đình nhà Bạch Tuấn Sơn đều trắng bệch ra ngay lập tức.

Bị đuổi khỏi dòng họ, cắt đứt quan hệ.
Bất kể là Bạch Tuấn Sơn hay Thẩm Ngọc Trân, và cả Bạch Tổ Y nữa, tất cả bọn họ đều siết chặt tay thành hình nắm đấm bởi họ không thể tưởng tượng nổi rằng ông cụ sẽ cương quyết như vậy.

Cách chức rồi đuổi họ khỏi Tập đoàn thì không nói làm gì nhưng thậm chí ông cụ còn cắt đứt quan hệ với họ nữa.
Nghĩ tới đây mà khóe miệng Bạch Tuấn Sơn nhếch lên một nụ cười chua chát và xót xa.

Cả nhà họ đã vì Bạch Kỳ mà bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng rốt cuộc cũng không tránh được kết cục bi thảm.
Nhưng trong lúc tâm trạng của Bạch Tố Y và người nhà cô đang cực kỳ sa sút thì Lâm Phạm lại khẽ mỉm cười: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ thông báo đến tất cả mọi nơi một chuyện."
Gì cơ?
Từng ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong đó ngập tràn vẻ khó hiểu.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Bạch Kỳ đều đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch rồi, vậy một kẻ đến ở rể như Lâm Thiệu Huy có thể thông báo chuyện gì đây?
Nhưng câu nói sau đó của Lâm Thiệu Huy khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không nói thành câu: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ thông báo đến tất cả mọi nơi rằng một Tập đoàn Bạch Lạc sẽ được thành lập!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện