Gì cơ?
Lúc Lâm Thiệu Huy nói xong câu này thì tất cả những người trong Tập đoàn Bạch Kỳ đều lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Hiển nhiên là bọn họ không thể ngờ được Lâm Thiệu Huy lại muốn thành lập một Tập đoàn Bạch Lạc mới.
Chuyện này đúng là một trò đùa mà.
Ầm!
Sau thời khắc yên lặng ngắt ngủi thì đám người nhà họ Bạch thi nhau cười ầm lên: "Ha ha ha...!một Tập đoàn Bạch Lạc á? Thằng này bị lừa đá vào đầu à? Cả gia đình nhà chúng mày mà đòi thành lập được một Tập đoàn Bạch Lạc á? Đùa cái gì mà vui thế?" "Hừ! Thuốc tái sinh nằm trong tay bọn tôi, Tập đoàn Minh Long, nhà họ Phí ở Hải Dương,...!tất cả bọn họ đều đang chờ để được hợp tác với Bạch Kỳ.
Lâm Thiệu Huy, cậu lấy cái gì để thành lập lại một Tập đoàn Bạch Lạc khác đây hả?" "Đúng là ngu xuẩn! Mày xúc phạm đến đám con ông cháu cha ở Nam Lộc thì điều đầu tiên mày nên làm là bảo vệ cái mạng chó của mày chứ không phải ở đấy ba hoa khoác lác đâu." #
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bất kể là bác cả Bạch Long Hải hay là Bạch Chí Phàm đều châm biếm và tỏ vẻ khinh bỉ Lâm Thiệu Huy tới cùng cực.
Tất cả nguồn tài nguyên, toàn bộ dự án hợp tác đều nằm trong tay nhà họ Bạch.
Thậm chí chẳng bao lâu nữa mà nhà họ Bạch bọn họ sẽ phát triển Bạch Kỳ trở thành một Tập đoàn vô cùng lớn mạnh, có thế sánh ngang tầm với Tập đoàn Minh Long.
Nhưng còn Lâm Thiệu Huy thì sao?
Ngoài một gia đình thì bọn họ tiền chẳng có, thế lực cũng không, lại còn xúc phạm đến đám con ông cháu cha ở Nam Lộc.
Thế mà còn đòi thành lập một Tập đoàn Bạch Lạc mới?
Đúng là mơ mộng viến vông!
Không chỉ có đám người nhà họ Bạch mà thậm chí cả đám người Bạch Tuấn Sơn cũng tỏ vẻ kinh ngạc sau khi nghe Lâm Thiệu Huy nói như thế.
"Thiệu Huy, con..." "Lâm Thiệu Huy, anh điên rồi à?"
Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tổ Y đều bày ra vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng chỉ có Thẩm Ngọc Trân là không phản ứng như thế, thay vào đó bà ta nhìn cậu con rể bằng ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Bởi bà ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đám người Từ Minh Long, Trương Quốc Hào và cả Bloody
Rosie lần lượt cúi đầu chào Lâm Thiệu Huy bằng vẻ tôn kính.
Nghĩ vậy nên ánh mắt mà Thẩm Ngọc Trân nhìn Lâm Thiệu Huy hiện lên một chút vui vẻ: "Thiệu Huy, người khác có thể không hiểu cậu nhưng tôi thì khác, tôi sẽ ra sức giúp đỡ cậu."
Gì cơ?
Sau khi nghe Thẩm