Trên xe Rolls-Royce.
Sau khi thấy Huyết Lang dễ dàng giải quyết mọi thứ như vậy, lại còn đánh đến mức Khổng Sanh bị thương nặng, trái tim của quản gia Phó Minh Huy giống như muốn bật ra khỏi cổ họng.
Anh ta hào hứng hét vào điện thoại, nói với cậu chủ của mình: "Cậu chủ! Khổng Sanh tiêu đời rồi, ha ha ha, người tiếp theo sẽ là Phương Y Thần!”
Sau khi anh ta nói xong!
Bên kia đầu dây truyền đến hơi thở dồn dập và tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, tiếng kêu càng lúc càng trở nên hưng phấn.
Dường như cảm nhận được tình hình bên này, người thanh niên bên đầu dây điện thoại bắt đầu chạy nước rút.
"Mau.
tiếp tục nói cho tôi!” Người thanh niên có vẻ cao hứng, cầm điện thoại nói.
Tiếng kêu bên kia khiến cơ thể của quản gia Phó Minh Huy nóng bừng lên, anh ta nuốt nước bọt rồi nói: "Hình như Huyết Lang đang lấy tính mạng của Phương Y Thần ra uy hiếp Không Sanh!” "Ồ? hình như Phương Y Thần đang không đồng ý cái gì đó!" "Ha ha ha ...!cậu chủ, Huyết Lang đã ra tay rồi!"
Nói đến đây!
Trong giọng nói của quản gia Phó Minh Huy không thể che giấu được sự phấn khích: "Cậu chủ, Phương Y Thần chắc chắn sẽ chết, cổ của cô ta sắp bị móng vuốt của Huyết Lang xé nát..." Hử!
Hai chữ “xé nát" còn chưa nói hết thì lời nói của anh ta đột ngột dừng lại.
Dường như anh ta đã nhìn thấy một điều gì đó khó tin, và hoàn toàn quên mất việc mình đang làm.
Ô?
Điều này khiến người thanh niên ở đầu dây bên kia gần như phát điên.
Đối với anh ta mà nói, khoảnh khắc đầu của rời khỏi cổ cũng là lúc anh ta hoàn toàn lên đỉnh.
Nhưng anh ta không thể nghĩ rằng người quản gia của mình lại im lặng vào thời điểm quan trọng như vậy.
"Chết tiệt! Phó Minh Huy, cậu đang làm cái gì vậy? Tôi vẫn chưa lên đỉnh!"
Trong giọng nói của người thanh niên mang theo cơn giận thịnh nộ.
Câu nói này khiến cả người Phó Minh Huy run lên.
Nhưng mà!
Anh ta không quan tâm đến cơn thịnh nộ của cậu chủ trẻ tuổi của mình, thay vào đó