Yên lặng!
Đúng lúc này, ở cửa khách sạn Hilton, các cao thủ Nam Lộc bị thương nặng đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía Phương Y Thần, dường như không thể tin được chuyện gì đã xảy ra.
Ngay cả Huyết Lang cũng cứng đờ, đứng ở một bên.
Ö?
Phương Y Thần nhắm hai mắt, lông mày khẽ cau lại.
Cô ta vốn nghĩ rằng mình sắp chết, nhất định sẽ bị Huyết Lang đâm vào cổ, nhưng sao lại không có cảm giác đau đớn nào vậy.
Nghĩ đến đây!
Phương Y Thần từ từ mở mắt và bối rối nhìn về phía trước.
Đến lúc này.
Cô ta sững sờ phát hiện không biết từ lúc nào một bóng dáng gầy gò xuất hiện trước mặt mình.
Thân hình sừng sững như núi, bảo vệ cô.
"Anh...!anh Huy?"
Phương Y Thần choáng váng.
Giờ phút này, cô ta còn nghi ngờ đây là cảnh trong mơ.
Cô ta không hề ngờ rằng, vào thời khắc mấu chốt nhất, người đàn ông này lại thực sự...!xuất hiện.
Không chỉ thế!
Phương Y Thần kinh ngạc nhìn bàn tay của Lâm Thiệu Huy nằm chắc móng vuốt sói sắc bén, tư thế của anh giống chỉ là đang cầm món đồ chơi của một đứa trẻ.
“Cô gái nhỏ, xem ra em nợ anh một mạng rồi!"
Lâm Thiệu Huy quay đầu lại và mỉm cười với Phương Y Thần.
Sau khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, đôi mắt xinh đẹp của Phương Y Thần lập tức trở nên ẩm ướt.
Cảm động!
Trong lòng Phương Y Thần có một chút ấm áp, trong mắt cô ta lúc này, Lâm Thiệu Huy dường như là vị thần bảo vệ cô ta, cao quý và uy nghiêm.
"Đáng chết!”
Huyết Lang nhìn người đàn ông trước mặt mình, thấy anh vẫn đang nói chuyện và tươi cười với Phương Y Thần thì ánh mắt của Huyết Lang lập tức trở nên vô cùng ảm đạm.
Anh ta không thể ngờ rằng còn một bước cuối cùng là có thể giết chết Phương Y Thần lại bị một người cản trở giữa chừng.
"Thầy...!thầy Huy!"
Mà vào lúc này, Khổng Sanh và những người khác cũng hét lên.
Thầy Huy!
Nghe xong ba chữ này, Huyết Lang sửng sốt một chút, tất cả lửa giận trong lòng lập tức biến mất, trong lòng vui mừng khôn xiết: "Ha ha ha...!Hóa ra cậu là thầy của Khổng Sanh!" “Đến thì tốt! Nếu như đã đến rồi thì cùng nhau