Giới thiệu cho cậu chủ Thủ quen biết.
Câu này, bất kì ai cũng đều nghe ra ý đồ xấu của Trương Khai Minh.
Đặc biệt là nói ra trước mặt chồng Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy.
Đây không chỉ là sỉ nhục Bạch Tổ Y, mà còn sỉ nhục Lâm Thiệu Huy.
Phút chốc, sắc mặt Lâm Thiệu Huy lạnh xuống, anh nhìn vào mắt Trương Khai Minh, một tia lạnh lẽo lóe lên.
Đối với cảnh này.
Cả nhà Thẩm Ngọc Chi dường như vốn không hề nhận ra.
Chu Như ở bên cạnh, cũng khinh thường liếc nhìn quần áo của Lâm Thiệu Huy, nheo mắt cười nhìn Bạch Tố Y nói: "Khai Minh nói không sai.
Chị họ à, áo quần anh rể mặc chẳng khác nào ăn xin, mà tôi còn nghe nói, anh ta là kẻ ăn bám có tiếng của thành phố Nam Giang các người, bình thường không có việc làm, hôm nào cũng ở nhà các người ăn rồi chờ chết.
Không bằng, để chúng tôi giới thiệu chị cho cậu chủ Thủ đi." "Cậu chủ Thủ tuy lăng nhăng, nhưng anh ta rất giàu.
Tập đoàn Tần thị nhà bọn họ là tập đoàn tài phiệt thứ hai ở thành phố Hải Dương chúng tôi đấy.” "Chỉ cần chị ở bên cạnh cậu chủ Thủ, thể thì ngày sau cả nhà không lo ăn uống, sống trong nhung lua rồi.
Thế nào?"
Nói xong lời này.
Chu Như với Trương Khai Minh cười mang ý đùa giỡn khác thường.
Còn Lâm Thiệu Huy không nhịn được cơn giận trong lòng nữa, đang muốn đứng dậy.
Thì lúc này.
Sắc mặt Bạch Tổ Y thay đổi, vội giơ tay ra, kéo Lâm
Thiệu Huy lại.
"Vợ, em..."Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy ảm đạm như nước.
Chỉ khi anh nhìn thấy Bạch Tổ Y dường như dùng ánh mắt cầu xin, anh chỉ có thể cần răng, kìm nén sự tức giận và tàn nhẫn trong lòng lại.
"Em họ, em họ, cảm ơn ý tốt của các em, nhưng mà không cần đâu." Sắc mặt Bạch Tổ Y trắng bệch, cô nói với hai vợ chồng Chu Như: "lần này chúng tôi đến chỉ là tiện đường đi qua Hải Dương, thăm di nhỏ một chút.
Chúng tôi không phải đến mượn tiền, cũng không phải đến tìm công việc, mọi người yên tâm đi."
Bạch Tố Y nói xong