Nhìn thấy cảnh này.
Trên mặt Chu Như cũng lộ rõ sự đắc ý: "Đúng thế, Khai Minh nhà chúng ta luôn nhớ đến bố mẹ mà."
Nói rồi
Chu Như không khỏi liếc nhìn Bạch Tố Y ở bên cạnh: “Nào có giống người nào đó, mở miệng ra là dì nhỏ, nhưng ngay cả sinh nhật mẹ cũng không nhớ.
Hừ."
Chu Như không bỏ qua bất kì cơ hội nào để đả kịch
Bạch Tố Y.
Chỉ là, cô ta vừa dứt lời.
Thì lại nghe thấy một giọng nói ở bên cạnh Bạch Tổ
Y vang lên: “Chậc, một văn vật giả đáng giá 500 ngàn, đúng thật là hiểu thuận."
Cái gì.
Văn vật giả đáng giá 500 ngàn.
Sau khi nghe lời này, mọi người trong phòng khách đều biến sắc, bọn họ giờ mới phát hiện, là Lâm Thiệu
Huy nói ra lời này.
Nhất thời.
Sắc mặt Trương Khai Minh với Chu Như phút chốc đen lại.
Hai vợ chồng nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, hận không thể ăn thịt anh: "Họ Lâm kia, anh đang nói bậy gì đó, chiếc bình hoa này, rõ ràng là tôi tốn hơn 500 ngàn để mua, sao lại là văn vật giả, anh đừng có ngậm máu phun người." "Không sai, chồng tôi là quản lý cấp cao của tập đoàn Tân thị, thu nhập mỗi năm đều hơn 3 triệu, một tên ăn bám như anh, có tư cách gì mà nói cái này là văn vật giả."
Hai vợ chồng giống như bị giẫm phải đuôi, chỉ trích Lâm Thiệu Huy không dứt.
Ngay cả dượng Chu Chí Đức với di nhỏ Thẩm Ngọc Chi ở bên cạnh cũng ngạc nhiên và nghi ngờ không thôi, rõ ràng không tin lời của Lâm Thiệu Huy.
"Lâm Thiệu Huy, anh.."
Sắc mặt Bạch Tổ Y tái nhợt, muốn bảo Lâm Thiệu Huy im lặng.
Nhưng Lâm Thiệu Huy vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nói thẳng: "Có phải văn vật giả hay không, trong lòng chồng cô chắc chắn rõ.
Bình hoa Huyền Tinh Tử thật ở An Nam chỉ có mười mấy cái mà thôi, nhưng văn vật giả thì lại được phân phối rộng rãi nhất." "Trong số đó, người có sở trường làm giả bình hoa
Huyền Tinh Tử giỏi nhất tên là Mao Cửu."
Mao cứu.
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Ngọc Chi với Chu Chí Đức đều bị sốc.
Phàm là người thích chơi tranh chữ, đồ cổ dường như không ai không nghe đến cái tên Mao Cửu này.
Người này là người