Nực cười!
Thời khắc này, trong mắt hai vợ chồng Chu Như và Trương Khai Minh thì Lâm Thiệu Huy trước mắt đây tuyệt đối là một trò cười.
Tranh do một người bình thường vẽ ra thì có thể có giá trị gì.
Mà tên này lại còn đem tranh mình vẽ làm thành quà sinh nhật tặng cho Thẩm Ngọc Chi, thậm chí còn dùng nó để báo đáp ân tình Thẩm Ngọc Chi đã dành cho Bạch Tố Y?
Đây không phải đồ ngu thì là gì!
Không chỉ vợ chồng Chu Như, mà thậm chí hai người Thẩm Ngọc Chi và Chu Đức Chí đều không khỏi nhìn lẫn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực và cạn lời.
Hiển nhiên hai người cũng không tin, Lâm Thiệu Huy thì có thể vẽ ra được thứ có giá trị gì chứ.
Mà Bạch Tổ Y!
Thì càng cảm thấy hai má mình nóng rát, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, khiến cô hận không thể xoay người chạy đi.
"Thiệu Huy, anh."
Thất vọng!
Bạch Tố Y căn bản không hiểu chồng mình đang phát điên cái gì, ba năm nay cô còn chưa từng thấy chồng mình vẽ tranh bao giờ, càng cũng chưa từng nghe nói anh còn hiểu về hội họa.
Đây chẳng phải là đang đùa sao?
Chỉ là lúc này cho dù Bạch Tố Y có bất mãn với Lâm Thiệu Huy ra sao thì vẫn không có cách nào lên đó ngăn lại.
Mà một bên!
Chu Như và Trương Khai Minh đều xem trò vui không chê lớn chuyện, hai người tràn đầy khinh bỉ mà đi đến trước bàn, bắt đầu tán thưởng tác phẩm lớn của Lâm Thiệu Huy một cách châm chọc! “Ôi! Thiệu Huy, anh đang vẽ núi sao? Nhìn không giống nhỉ?" "Đúng nha, nếu như là núi thì phải có cỏ có cây, có nước có chim, mà một mảnh trụi lũi này là thứ gì?"
Ở trong mắt hai vợ chồng họ.
Lâm Thiệu Huy cầm cọ vẽ, vung tay như rồng bay phượng múa, phe phẩy không ngừng trên trang giấy.
Nhưng thứ vẽ ra lại không phải núi, không phải nước, mà là một mảnh đen thui, căn bản nhìn không ra là thứ gì.
Không chỉ hai người họ!
Mà ngay cả vợ chồng Thẩm Ngọc Chi bên cạnh cùng với Bạch Tổ Y cũng nhìn thấy được thử Lâm Thiệu Huy dang vë.
Ba người cũng đồng thời cạn lời tới cực điểm.
Chỉ là!
Đổi với sự cười nhạo của hai người Chu Như, Lâm
Thiệu Huy không thèm để ý, cả người anh dường như đã hoàn toàn đầm chìm vào thế giới của mình.
Cây cọ vẽ kia không ngừng múa may trên trang giấy.
Một phút!
Năm phút!
Mười phút!
Khi mười phút vừa trôi qua, khi