Cái gì!
Lời vừa ra khỏi miệng thì tiếng quát mắng của Tân Thủ trong điện thoại lập tức im bặt.
Ngay sau đó là tiếng hít thở nặng nề của Tân Thủ: "ở đâu? Thằng khốn kiếp đáng chết đó ở đâu? Ông đây phải lột da sống nó!"
Giọng nói vừa tàn nhẫn vừa u ám.
Lập tức khiến sắc mặt của Trương Khai Minh hơi trắng, anh ta vội vàng nói: "Chiếc Mercedes đó vừa mới rời khỏi khu chung cư Vườn Hoa Quế, đi về hướng đường Thương Hoàng phía đông khu chung cư!"
Đường Thương Hoàng!
Nghe thấy hướng đi của Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy thì Tân Thủ ở trong điện thoại hết sức đac chí: "Nhanh! Mau đi mời đàn em của anh Kim Cang! Nói anh ta dần theo người tới đường Thương Hoàng cho tôi, nhất định phải bắt được tên khốn đó!"
Giọng của Tân Thủ tràn đầy hân hoan phấn khởi.
Sau khi anh ta sắp xếp thuộc hạ xong thì mới nói với Trương Khai Minh trong điện thoại: "Trương Khai Minh, chuyện này cậu làm rất tốt! Đợi thiếu gia tôi đây khỏi hần rồi nhất định sẽ thăng chức và tăng lương cho cậu, cho cậu giữ chức giám đốc của tập đoàn Tân thị chúng tôi!
Nói xong lập tức cúp máy!
Còn Trương Khai Minh xúc động tới mức toàn thân đều run lên.
Giám đốc đó!
Anh ta không ngờ lần này có thể trả thù Lâm Thiệu Huy kia mà còn có thể được thăng chức tăng lương, đây đúng là một chuyện tốt như miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
Còn bên cạnh bất kể là Chu Như hay Chu Chí Đức thì cũng đều mang vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Chỉ có Thẩm Ngọc Chi cau mày, vẻ mặt vẫn áy náy như cũ.
Tất nhiên là bà ấy lo lắng cho Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy.
"Mẹ! Đừng lo cho cái thắng phế vật đó! Tất cả chuyện này đều là nó tự làm tự chịu, ai kêu nó bẻ gãy ngón tay của cậu Tân, không phải là muốn chết rồi sao?" "Đúng vậy đó, bà xã, sống chết có số mà giàu sang là ý trời! Em đừng lo nữa!"
Ba người một nhà liên tục an ủi Thẩm Ngọc Chi.
Chỉ là lúc này.
.
King coong!
Tiếng chuông cửa vang lên!
Hả?
Mọi người đều sững sờ, họ không nghĩ lúc này lại có người tới cửa.
Chi Chí Đức vội vàng chạy ra