Blood!
Cái tên này lọt vào tai của Chu Chí Đức khiến cho cơ thể của ông ta run rẩy kịch liệt, trong mắt gần như trợn lên: "Ngài Mã, ngài....có phải ngài có tìm nhầm chỗ rồi không?" "Vừa rồi ngài nói muốn tìm ai?" Chu Chí Đức hoàn toàn mông lung.
Blood!
Đó chính là họa sĩ huyền thoại nhất trên thế giới, mỗi một bức tranh đều được phong làm báu vật.
Mặc dù Chu Chí Đức ông ta là kẻ yêu thích thư pháp cổ và hội họa nhưng một bức tranh của ngài Blood ông ta cũng chưa từng được thấy tận mắt, huống gì là Blood bằng xương bằng thịt?
Đây thật sự là trò đùa à?
Nào chỉ có ông ta!
Ba người Thẩm Ngọc Chi, Chu Như và Trương Khai Minh ở phía sau cũng nghĩ là mình nghe nhầm.
Ông...Ông xã, vừa rồi không phải là em nghe nhầm chứ? Ngài Mã muốn tìm vị hoa sĩ huyền thoại - Blood sao?"
Mặt mũi Chu Như mơ mơ hồ hồ, còn vuốt vuốt lỗ tai của mình.
Còn Trương Khai Minh ở kế bên há hốc mồm, nuốt nước miếng thật mạnh, khẽ gật đầu: "Vợ, anh...anh cũng nghe thấy! Lúc nãy đúng là ngài Mã nói muốn cha đi báo với ngài Blood là họ muốn xin gặp mặt!"
Chấn động!
Người nhà Thẩm Ngọc Chi hoàn toàn rơi vào trạng thái chẩn động và mơ hồ.
Nhìn cảnh này!
Bổn người của ông Mã khó tránh liếc nhìn nhau, nở nụ cười.
Hôm nay họ cũng mới nhận được điện thoại của quản lý Chu của bảo tàng sưu tập Long Giang, nghe nói ngài Blood đã tới nhà của Chu Chí Đức ở thành phố Hải Dương, lúc này họ mới vội vàng bỏ hết công chuyện chạy tới đây mong được gặp mặt xin chỉ bảo.
Ngay sau đó, ông Mã tiếp tục nhã nhặn nói với Chu Chí Đức: Ngài Chu Chí Đức, ngài không có nghe lâm đâu, chúng tôi đúng là tới để xin được gặp mặt ngài Blood!"
Âm!
Khi câu trả lời mang tính xác định này lot vào tai người nhà Thẩm Ngọc Chi thì khiến mỗi người bọn họ đều run rẩy.
"Ngài Mã, ngài đừng nói đùa, nhà chúng tôi sao lại có ngài Blood được? Với lại, tôi...tôi cung không hề quen với nhân vật lớn như ngài Blood đâu?" Chu Chí Đức cười khổ.
Trong mắt ông ta thì đám