Tranh!
Nghe tới chữ này thì đám người của ông Mã đều mừng rõ, giờ phút này hơi thở của họ cũng hơi gấp gáp.
thể cho mấy người chúng tôi nhìn bức tranh đó một chút được không?" Ông Mã khẩn trương hỏi.
Chỉ nghe như vậy.
Tim của Chu Chí Đức điên cuồng đạp bịch bịch không dứt.
Chỉ có thể chỉ vào thùng rác trong phòng khách nói: "Bức tranh đó thùng rác!" "Ngài Mã, bức tranh đó rất xấu, lúc Lâm Thiệu Huy vẽ thì tất cả chúng tôi đều ngồi bên cạnh tận mắt nhìn thấy, không giống núi cũng không giống nước, đen thui như vậy không hiểu là cái gì
Chu Đức muốn giải thích!
Nhưng căn bản là bốn người ông Mã không nghe, bọn họ đều vọt tới, sau đó giống như mấy kẻ săn kho báu vậy.
Bổ nhào vào bên cạnh thùng rác, cẩn thận nhặt mấy cục giấy nhăn nhúm đó ra.
Sau đó từ từ mở ra.
Chỉ là sau khi mở cục giấy này ra thì người nhà Thẩm Ngọc Chi như gặp ma, gần như không dám tin vào mắt mình.
Đây...đây là tranh sơn thủy?"
Bối rối...
Giờ phút này bất kể là vợ chồng Thẩm Ngọc Chi hay là vợ chồng Ngọc Như thì cũng đều trợn tròn mắt.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến bức tranh đen thui không thấy cái gì này của Lâm Thiệu Huy, chỉ như bôi vẽ linh tinh thôi.
Nhưng bây giờ!
Sau khi mở mảnh giấy ra lại như có ma thuật, biển thành một bức tranh sơn thủy.
Núi cao sừng sững, hùng vĩ, lộ ra một cái đà uy nghi hiên ngang trên mặt đất, trên trời cao.
Hoàng Hà cuộn trào quấn quanh núi.
Những con sóng chân thực đến mức khiến người xem run sợ như thể đang thật sự đối mặt với sóng dữ đang trào dâng.
Bức tranh sơn thủy này bất kể là khí thể hay màu sắc đều cho người ta một cảm giác gần như hoàn hảo không tì vết.
Chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác bản thân đang đứng giữa sông núi này nhìn ngắm thế giới! "Trời...Trời ơi! Nét vẽ này, nét phác họa này đúng là của ngài Blood!" "Tranh sơn thủy, cả cuộc đời tôi gặp qua rất nhiều người về núi vẽ sông