Khi lời của dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi truyền đến, lời xin lỗi của Bạch Tổ Y tới bên miệng rồi bỗng dừng lại.
Đôi mắt xinh đẹp của cô tròn xoe, lúc này cô chỉ cảm thấy bản thân như nghe thấy ảo giác, khó có thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
"Di...dì nhỏ, dì đang nói cái gì vậy?"
Bạch Tổ Y cảm thấy rất bối rối.
Nhất là cô nhìn thấy Lâm Thiệu Huy bên kia đang cười mà như không cười lại càng giống như nhìn thấy ma.
Ngạc nhiên.
Cô không thể ngờ rằng mỏ quạ của Lâm Thiệu Huy lại phát huy tác dụng.
Anh bảo rắng di nhỏ gọi điện đến để cảm ơn nhưng cô không bao giờ nghĩ đến chuyện này là...thật.
Điều này đơn giản là không thể tin được! "Tố Y, dì thật sự rất biết ơn con! Không ngờ món quà mà vợ chồng con tặng lại quý giá như vậy, di...di không biết phải diễn tả niềm vui của mình như thế nào!" Nghe giọng nói của Thẩm Ngọc Chi qua điện thoại giống như bà trúng giải độc đắc hàng chục tí, giọng run run tràn đầy hưng phấn, không nói mạch lạc được.
Câu nói này khiến Bạch Tố Y càng thêm sững sờ.
Món quà quý giá?
Quà quý giá gì vậy?
Lâm Thiệu Huy và cô ấy đã tặng một món quà quý giá cho dì nhỏ khi nào?
Hôm nay họ chỉ mua một số thực phẩm chức năng đơn giản, à, còn có bức tranh khó coi mà Lâm Thiệu Huy đã vẽ trước khi hai người rời đi.
Nhưng dù là thực phẩm chức năng hay tranh vẽ thì cũng không liên quan gì đến món quà quý giá.
Khóe miệng Tố Y khẽ co giật, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, cô không hiểu dì Thẩm Ngọc Chi đang nói cái gì.
Còn không dừng lại ở đó.
Sau đó cô lại nghe thấy lời của dì nhỏ Ngọc Chi: "Bạch Tổ Y, để tỏ lòng biết ơn với con và Lâm Thiệu Huy, gia đình dì vừa đặt một chỗ ở khách sạn Bảo Thịnh.
Gia đình dì muốn mời vợ chồng con một bữa toi! Hai con...có thể nể mặt gì được không?"
Giọng nói của di Thẩm Ngoc Chi trong điện thoại tràn đây lo lắng và mong chờ.
Không chỉ thế.
Bạch Tố Y thậm chí còn nghe thấy những lời nói mang theo lo lắng từ chồng của dì là chú