Được?
Lúc Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy quay lại, nhà họ Bạch sửng sốt một hồi, nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại của bác cả Bạch Long Hải, đột nhiên bật cười.
"Ha ha.
em ba, con rể của em thật đúng là vô dụng, lần này đi cũng không được gì, thật sự xứng đáng!"
"Đúng vậy! Chú à, con đường chính nơi này đã bị phong tòa rồi, hiện tại chỉ có nhân vật lớn và lão đại của thành phố Hài Dương mới có thể qua được, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y sợ đến nửa đêm cũng không đến được đây!"
Nhiều người trong nhà họ Bạch hùa vào chể nhạo vợ chống Bạch Tuấn Sơn.
Nửa đêm sao?
Bạch Tuấn Sơn cau mày và bối rối nói: "Nhưng mà, lúc nãy Lâm Thiệu Huy vừa gọi điện và bảo sẽ về ngaylập tức mà! Sao mà đến tận đêm khuya được chứ?"
Ngay lập tức sao?
Lời nói của Bạch Tuấn Sơn khiến cho sự chế giễu của mọi người của nhà họ Bạch dừng lại chốc lát, sau đó mọi người mới phản ứng lại,
Đoàng!
Một tràng cười vang lên: “Ha ha! Không ngờ Lâm Thiệu Huy không chỉ tự lừa dối bản thân mình mà còn lừa dối được cả em ba!"
"Đúng vậy, bây giờ trên đường Nam Dương đã bị phong tỏa! Chỉ có hai mươi chiếc Rolls Royce và một chiếc Mercedes Benz được lưu thông, còn lại tất cả những phương tiện khác không được phép đi lại! Vây mà Lâm Thiệu Huy vẫn có thể quay về đây?"
"Thật đúng là vừa rác rười vừa không đáng tin cậy!"
Nhiều người nhà họ Bạch không nén nổi mà cười tới cười lui.
Trong mắt bọn họ, rõ ràng Lâm Thiệu Huy đang khoác lác.
Còn hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn đang đợi, e rằng họ sẽ tiếp tục phải đợi đến nửa đêm.
Tiếng mia mai, tiếng chửi bởi vang lên không dứt.
Và khi nghe những giọng nói này, biểu cảm củaBạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân trở nên xấu xí hơn.
Chẳng qua là!
Ngay cả khi mọi người xung quanh không tin Lâm Thiệu Huy nhưng hai vợ chống bọn họ biết rằng Lâm Thiệu Huy không bao giờ nói dối.
Anh nói rằng anh sẽ về sớm thôi vậy thì chắc chắn anh sẽ về sớm.
"Chúng ta qua một bên chờ!" Bạch Tuấn Sơn nói với vợ của minh là Thẩm Ngọc Trân, lúc này hai vợ chồng đi thằng đến một góc của bãi đậu xe, chậm rãi chờ đợi.
Nhìn thấy cành này.
Sự chế giễu của