"Lâm...!Lâm Thiệu Huy!"
Vào lúc này, Bạch Tổ Y cũng nhìn thấy Lâm Thiệu Huy không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt ba mẹ mình.
Ánh mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, trong lòng thì lại trào lên một dòng suối ấm áp.
"Các người muốn đánh ba me tôi?"
Lâm Thiệu Huy lúc này không quan tâm đến ảnh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Ánh mắt của anh khóa chặt trên người Bạch Văn và Bạch Võ, ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm đến đáng sợ.
Am!
Tim của Bạch Văn và Bạch Võ rơi mất một nhịp khi cảm nhận được ảnh mắt lạnh lẽo đó của Lâm Thiêu
Huy
Bon họ chỉ cảm thấy ánh mắt này tựa như của quỷ chỉ vừa rơi vào trên người họ vậy mà lại khiến cho cả người son cà da đầu, có ý muốn quay đầu bỏ chạy, "Không...!đây nhất định là ảo giác!" Bạch Văn và Bạch Võ không khỏi liếc nhìn nhau.
Tất cả đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau, cả hai cổ gắng bình tĩnh lại, rồi mới đứng lên khỏi mặt đất.
"Thằng nhóc kia, anh em bọn tao thật sự đã đánh giá thấp mày!" "Thật sự không nghĩ tới mày vậy mà lại là cao thủ!"
Lúc này ánh mắt của Bạch Văn và Bạch Võ lại nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong ảnh mắt đó lộ ra vẻ dữ tợn và giận dữ.
Bị tát một bạt tay.
Đây chắc chắn là một sự sỉ nhục lớn đối với những người vệ sĩ của nhà họ Bạch ở Nam Lộc.
Nếu nó được truyền đến tai của gia tộc thì cả hai người họ thậm chí sẽ bị gia tộc trừng phạt và trục xuất ra ngoài! “Đáng tiếc, mày không nên ra tay với hai bọn tao! Nếu mày đánh bọn tao thì tương đương với việc đánh vào mặt của nhà họ Bạch ở Nam Lộc, bọn tao sẽ để cho mày...chết!"
Vừa nói xong hết câu thì “ẩm" một tiếng, lại là hai luống khí thế đáng sợ khác bộc phát từ cơ thể của Bạch Văn và Bạch Võ, trong nháy mắt nó bùng lên mạnh mẽ như muốn thiêu rui tất cả.
Hai người hét lên, giống như hai viên đạn đại bác lao tới, lần lượt vung nắm đấm giết về phía Lâm Thiệu Huy.
"Chết đi!" Giọng nói của họ vô cùng lạnh lùng.
Trên hai nắm đấm sắt ấy gần như chứa đựng tất cà sức mạnh của một cường già chuan bị bước vào tông