Chấn động!
Cảnh tượng đẫm máu này khiến người nhà của Bạch Tổ Y trợn mắt há mồm, Bach Tư Yên còn sợ đến mức dựng cả tỏc gáy.
"Lâm...!Lâm Thiệu Huy, anh, anh dám đánh người của tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc! Anh xong rồi!"
Bạch Tư Yên tận mắt nhìn thấy, Lâm Thiệu Huy tát Bạch Văn và Bạch Võ từ phòng khách tát tới tấp đến cửa, tan nát cả khuôn mặt.
Điều này khiến trong lòng cô ta sợ gần chết.
Ngay lập tức!
Bạch Tư Yên quay đầu lại và gào thét thàm thiết với gia đình Bạch Tố Y: "Chú ba! Bạch Tổ Y! Các người nhìn xem Lâm Thiệu Huy rác rười này đã làm ra chuyện tốt gì?" "Các người phải tự biết, người tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc không thể bị làm nhục, cho dù chỉ là hai tên vệ sĩ, cüng nhất định không phải là người mà nhà các người có thể khiêu khích!" "Lâm Thiệu Huy chết chắc rối, cả nhà các người chết chắc rồi!" Trong lời nói của Bạch Tư Yên ẩn chứa sự uy nghiêm đáng sợ.
Rõ ràng, chuyện cô ta sợ nhất chính là liên lụy đến bàn thân và liên luy đến nhà họ Bạch, cô căn bàn không quan tâm đến sự sống chết của Lâm Thiệu Huy và gia đình của Bạch Tổ Y một chút nào.
"Bạch Tổ Y, các người chờ xem! Khi trở về tôi sẽ báo cáo với cậu chủ Bạch Trần, nói rằng nhà các người không những không tuân lệnh, mà thậm chí còn trở thành kẻ thù của tập đoàn Bach Kỳ ở Nam Lộc!" “Người một nhà các người đều.." Bach Tư Yên càng mắng càng kích động.
Chỉ là cô ta còn chưa nói hết.
“Ôn ào!"
Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên bên tai cô ta, sau đó một bàn tay to lớn tát mạnh vào mặt Bạch Tư Yên.
Chát!
Một cái tát này, giống như một tầm sắt khiển cho cà người Bạch Tư Yên lào đào không ngừng lui về phía sau.
Khí cô ta đã ổn định được bước chân thì cô ta cảm thấy mà mình phong lên voi tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cơn đau cộng với bỏng sự khiến đầu óc Bạch Tư Yên trống rỗng: "Lâm Thiệu Huy...!anh, anh dám đánh tôi à?"
Bạch Tư Yên không thể tin được.
Dù sao thì trong mắt của cô ta, mặc dù đã nhiều lẫn làm nhục Lâm Thiệu Huy, the nhưng đối phương chưa từng làm gì mình.
Vậy mà bây giờ...!"Đánh cô?"
Đôi mắt của